BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Có điều tôi chỉ có thể trả góp”.

Sau đó, Nam Cung Yến liền nói thêm một câu.

“Vậy thì không được”.

Trần Triệu Dương liền từ chối.

“Tại sao?”, trong mắt Nam Cung Yến có chút lo lắng nhìn chăm chăm vào Trần Triệu Dương.

“Anh không định bán, anh định tặng nó cho vợ của anh”, Trần Triệu Dương cười đắc ý: “Ai làm vợ anh, thì anh sẽ tặng cho người đó”.

“Vãi, lại thả thính rồi”.

Giang Tử Phong hét lên.

Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như được rót mật vậy.

Trong lòng cô nghĩ, một người nào đó chịu tặng thứ quý giá như vậy cho mình, ít nhất cũng chứng tỏ rằng cô vẫn chiếm được vị trí quan trọng trong lòng anh ấy.

“Có điều, nếu em cương quyết muốn mua, thì anh cũng có thể bán nửa giá cho em. Suy cho cùng, em cũng có công lao. Nếu như không phải nhờ có mông của em khai sáng, anh thật sự không thể tìm thấy thứ tốt như thế này”, Trần Triệu Dương lại cười nói.

Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì cô liền thở dài một tiếng. Người nào đó mãi mãi không thể nào khiến cô vui quá hai giây.

Nam Cung Yến mang viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục tới chỗ mấy ông chủ để định giá.

Người đầu tiên định giá là người của Tất Văn Bách mời. Người đầu tiên đã đưa ra cái giá một trăm triệu tệ. Lúc ông ta ra giá, tất cả mọi người đều xùy một tiếng.

“Các người xùy cái gì, nếu thua, chúng ta đều phải bồi thường tiền đấy”.

Tất Văn Bách nghiến răng nói.

“Cho dù thua, tôi cũng bằng lòng”.

“Thua trước Phỉ Thúy Đế Vương Lục, ông đây cũng nể phục”.

“Làm trái lại lương tâm giống như các cậu thì mất mặt lắm".

“Tất Văn Bách, chúng tôi không muốn bị bẽ mặt”. Những người bên cạnh mắng mỏ.

Tất Văn Bách nhìn thấy nhóm người này, hẳn ta liền mảng thầm rằng một lũ ngu xuẩn.

Đối với Tất Văn Bách mà nói, mất tiền không là gì cả, nhưng điều quan trọng nhất là hắn ta đến thể diện cũng chẳng còn.

Lúc người thứ hai định giá, ông ta không hề ép giá như người thứ nhất, có điều cuối cùng vẫn làm trái lại với lương tâm, ra giá một trăm linh năm triệu tệ.

Cho dù như vậy, mọi người vẫn xùy một tiếng.

Tới khi Phỉ Thúy lọt vào tay của ông chủ Hoa, ông ta còn không thèm nhìn mà đã trực tiếp nói: “Tôi ra giá là năm trăm triệu tệ”.

“Sao lại ra giá cao như vậy, ông có mua với giá này không?”

Tất Văn Bách hỏi với vẻ khó chịu.

“Đương nhiên là có”.

Ông chủ Hoa cười nói: “Nếu người anh em này chịu bán, năm trăm triệu tôi còn thấy hời đấy. Lão Chương, ông thấy thế nào?”

“Hàng đẹp thế này, năm trăm triệu chưa chắc đã mua được. Tháng trước ở đảo Hồng Kông, một chiếc vòng tay Phỉ Thúy Đế Vương Lục đã được đấu giá với cái giá cao ngất ngưởng là tám mươi triệu tệ. Thứ này ít nhất cũng phải làm được ra tám chiếc vòng tay giống thế, tôi thấy sáu trăm triệu tệ là còn rẻ đấy”.

Ông chủ Chương tán thành nói.

“Hơn nữa nếu người anh em này chịu bán, tôi và ông chủ Hoa có thể cùng nhau bỏ tiền ra mua”, ông chủ Chương nói một cách khẳng định.

“Cho dù phải vay tiền tôi cũng mua”, ông chủ Hoa nói: “Người anh em, sáu trăm triệu tệ, cậu thấy thế nào?”

“Không bán đâu”, Trần Triệu Dương lắc đầu từ chối: “Tôi muốn tặng cho vợ tôi cơ”.

“Vợ cậu thật có phúc”, ông chủ Hoa nói.

Ông chủ Chương cũng gật đầu nói: “Nếu tôi có con gái, chắc chắn tôi sẽ gả nó cho cậu để hời được một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục”.

“Cậu Trần, tôi thật sự có một đứa con gái, nhưng nó còn đang đi học, cậu thấy thế nào?”, ông chủ Hoa hỏi: “Trông cũng xinh xắn lắm”.

Nam Cung Yến nghe thấy, trong lòng cô bỗng thắt lại.

“Thôi bỏ đi, tôi là người rất chung thủy đấy”, Trần Triệu Dương cười nói.

Hừ! Nam Cung Yến nghe thấy, cô liền mắng thầm rằng đồ vô liêm sỉ, còn dám nói ra lời như vậy.

“Con gái tôi quả thực không thể so bì được với cô Nam Cung đây”.

“Người anh em, vừa nhìn tôi đã thấy cậu không phải người tầm thường. Cô Nam Cung tìm được người đàn ông như vậy, đúng là may mắn mà”.

Ông chủ Hoa và ông chủ Chương thay phiên nói.

Hai má của Nam Cung Yến khẽ ửng hồng.

Một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục của Trần Triệu Dương lại có cái giá như vậy, cho nên không cần nói cũng biết kết quả thế nào rồi.

Anh đã dùng một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục để đè bẹp ba viên Phỉ Thúy của đám Tất Văn Bách.

Kết quả này, ngoài Tất Văn Bách ra thì những người khác. đều nể phục.

Hơn nữa, bọn họ cảm thấy thứ này thật sự rất quý giá.

Phỉ Thúy Đế Vương Lục đương nhiên là khí phách rồi. Trước mặt nó, các loại đá khác đều chỉ là rác rưởi!

Bình luận

Truyện đang đọc