BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nhìn thấy Trần Triệu Dương đến đây thì thầy Ôn nói với vẻ vui mừng.

Nói thật, ông ta thực sự khâm phục y thuật của Trần Triệu Dương, anh không những am hiểu nhiều thuật châm cứu đã thất truyền từ lâu mà còn là một người khiêm tốn, đúng là khiến người ta yêu thích mà.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi, vất vả cho ông quá”, Trần Triệu Dương tươi cười nói chuyện với thầy Ôn.

“Tôi thì có gì mà vất vả cơ chứ, nếu không phải hôm qua cậu ra tay cứu người thì sợ là tên nhóc này đã sớm không qua khỏi rồi”, thầy Ôn cười khổ lắc đầu. Tình huống tối hôm qua, kể cả là ông ta thì cũng không có cách nào cứu chữa được thế nhưng cậu nhóc này lại có thể kéo người ta từ Quỷ Môn quan quay lại.

“Nếu tình trạng của bệnh nhân đã tốt rồi thì tôi xin phép đi trước”, thầy Ôn không đợi nữa mà giơ tay lên chào tam biệt Trần Triệu Dương rồi đi.

“Cô ơi, cháu đã báo với công ty tình huống của Đại Quân. rồi, công ty sẽ chỉ trả toàn bộ viện phí của cậu ấy lần này và phí điều dưỡng sau khi năm viện. Chức vụ của cậu ấy cũng được giữ lại đợi cậu ấy khỏi hẳn thì lại đi làm”.

Lần này Dương Lệ đến không chỉ vì muốn nói ra suy nghĩ của mình mà còn đến để truyền đạt lại ý của công ty.

Tất nhiên, lần này là do đích thân tổng giám đốc Nam Cung Yến nói vậy cho nên không có ai dám phản đối cả. Dù gì Hồ Đại Quân cũng không phải là bị thương khi làm việc, nhưng chuyện này đã được Nam Cung Yến trấn áp lại.

Chuyện này khiến cho ấn tượng của Dương Lệ đối với Nam Cung Yến khá tốt, vì dù gì Hồ Đại Quân cũng là cấp dưới của cô, xảy ra chuyện như thế này cô tất nhiên là muốn anh ta nhận được sự đối xử công băng.

“Cô gái à, cảm ơn cô nhiều nhé”, Ngô Quế Hoa kích động nằm chặt tay Dương Lệ rồi nói.

“Cô à, cô đừng khách sáo, đây là điều công ty nên làm mà”, Dương Lệ nằm chặt tay Ngô Quế Hoa khuyên.

“Tiểu Dương, cháu cũng đến rồi sao”, nhìn thấy Trần Triệu Dương phía sau lưng Dương Lệ, bà ấy lập tức buông tay ra rồi đi đến đứng trước mặt anh, nhìn anh với ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể hiền nói.

Nhìn thấy Ngô Quế Hoa như thế, Trần Triệu Dương lại bắt đầu thấy đau đầu.

“Bác à, cháu đến thăm Đại Quân rồi nhân tiện giúp cậu ấy châm cứu luôn”, Trần Triệu Dương rời đi sự chú ý của bà ấy, nếu không câu tiếp theo sợ là bà ấy lại nói về Hồ Tiểu Nhạc mất.

Quả nhiên, sự chú ý của Ngô Quế Hoa lại chuyển về Hồ Đại Quân đang năm trên giường.

“Vất vả cho cháu rồi”, Ngô Quế Hoa nói.

Trần Triệu Dương gật đầu rồi dùng thuật nhìn xuyên thấu của mình quét qua người Hồ Đại Quân một vòng, anh ta thực sự khôi phục khá tốt. Nhưng nếu cứ như vậy thì sợ là đúng như thầy Ôn nói, ít nhất phải mất vài tháng nữa mới có thể khôi phục lại như thường được.

Hơn nữa, sợ rằng kể cả có khôi phục lại thì tay chân sẽ để lại nhiều thương tật khác nhau.

Trần Triệu Dương không cho phép tình huống đó xảy ra cho nên anh quyết định, cứ cách một khoảng thời gian lại đến chữa trị cho anh ta một lần, đến khi nào kinh mạch hoàn toàn bình thường lại mới thôi.

Trần Triệu Dương nhanh chóng dùng châm bạc châm vào người Hồ Đại Quân, đồng thời ánh sáng vàng trong mắt anh cũng bắt đầu giúp anh ta chữa trị tổn thương kinh mạch.

Lần đầu tiên Dương Lệ nhìn thấy một mặt như thế này của Trần Triệu Dương, nhìn thấy một Trần Triệu Dương vừa nghiêm túc vừa chuyên chú như thế khiến cô đột nhiên thấy rung động.

Tên khốn này khi nghiêm túc lên lại còn đẹp trai thế cơ đấy.

Ui ui, mình đang nghĩ cái gì đấy?

Cậu ta chỉ là một tên lưu manh xấu xa, đồ cặn bã vô liêm SỈ.

Dương Lệ bät đầu đấu tranh nội tâm, chỉ là những điều

này Trần Triệu Dương hoàn toàn không hề hay biết.

Mấy phút sau, mặt Trần Triệu Dương bắt đầu trảng bệch. Anh biết đây là do mình sử dụng thuật xuyên thấu và ánh sáng vàng quá nhiều.

Người anh lảo đảo một cái mà suýt ngã lăn ra đất. Dương Lệ từ nãy đến giờ luôn nhìn chăm chăm vào Trần

Triệu Dương, thấy anh bị lao lực quá sức như thế thì đi nhanh đến đỡ lấy anh.

Bình luận

Truyện đang đọc