BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nam Cung Yến không ngờ lại có lúc rơi vào tình huống thế này, nhất thời làm đôi mày thanh tú của cô phải nhíu lại, nhưng vì doanh số, cô chỉ đành chịu đựng cho qua.

"Vị này chính là cậu chủ nhà họ Ngụy, gia tộc đứng đầu ở. thành phố Vân Hải, cậu Ngụy Cường", Vu Đại Đầu mang vẻ nịnh hót giới thiệu với Nam Cung Yến.

"Cậu chủ Ngụy Cường, vị này là cô Nam Cung Yến, người đẹp nhất thành phố Nam Hải chúng tôi, hai vị đều là người người trẻ tuổi, nên giao thiệp một chút".

Sau khi nói xong, Vu Đại Đầu lui về sau mấy bước, nhường chỗ lại cho Nam Cung Yến và Ngụy Cường.

"Xin chào, cô Nam Cung, cô đẹp quá, là người đẹp nhất trong những người phụ nữ tôi từng gặp", trong mắt Ngụy. Cường lộ ra vẻ si mê, hẳn ta định vươn tay ra chạm vào Nam Cung Yến.

"Cậu chủ Ngụy, mong anh tự trọng", Nam Cung Yến lùi về phía sau, gương mặt bỗng chốc lạnh lẽo.

"Haha, nếu cô Nam Cung không thích nghi thức chào hỏi hôn tay phương tây này, vậy thì đành miễn thôi. Nào, mời ngồi", Ngụy Cường có chút ngớ ra, nhưng sau đó hắn ta lại nhanh chóng mỉm cười, đưa tay mời Nam Cung Yến ngồi.

Vốn là Nam Cung Yến định quay người rời đi, nhưng nghĩ đến công ty cô không thể không ngồi xuống.

"Thấy Nam Cung Yến ngồi xuống, Ngụy Cường mới cười híp mắt bước qua.

"Cô Nam Cung, nào, lần đầu gặp mặt, tôi mời cô một ly", trên mặt Ngụy Cường tươi cười, cầm hai ly rượu lên đưa cho Nam Cung Yến một ly.

"Tôi không biết uống rượu, thôi thì tôi lấy tra thay rượu, kính anh một ly", vẻ mặt Nam Cung Yến miễn cưỡng, sau đó đó bưng tách trà trên bàn lên uống.

"Cô Nam Cung không nể mặt tôi à, vậy thì mời cô Nam Cung về cho", vẻ mặt Ngụy Cường khó chịu, đặt mạnh ly rượu lên bàn.

Nam Cung Yến vừa nhìn đã thấy không ổn rồi, nhưng cô cũng không thể vì doanh số mà bán mình được.

Hơn nữa, Ngụy Cường này rõ ràng không có ý tốt, nếu như mình uống ly rượu đó thật, e răng muốn đi cũng không đi được nữa.

"Cậu chủ Ngụy, tôi thật sự không biết uống rượu", Nam Cung Yến đương nhiên cũng không thể bỏ đi mặc kệ được, lúc này, cô miễn cưỡng mỉm cười đáp.

"Nếu không uống rượu được cũng đành chịu, cô Nam Cung uống trà đi", Ngụy Cường đương nhiên không thể để "báu vật" này rời đi như thế được, hän ta cười khà khà rót cho Nam Cung Yến một tách trà.

"Cảm ơn cậu Nguy", đến đây thì Nam Cung Yến cũng thở phào nhẹ nhõm, bưng tách trà lên cụng ly với Ngụy Cường rồi uống.

"Thấy Nam Cung Yến uống, trên mặt Ngụy Cường nhất thời thoáng qua một ý cười đáng sợ, trong mắt cất giấu dục. vọng chiếm hữu.

Cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Cường, trong lòng Nam Cung Yến nhất thời cảm thấy có chút bất an.

Đối mặt với một người băng mặt không bãng lòng như Ngụy Cường, bàn tay cô bỏ vào túi lén bấm vào nút gọi khẩn cấp, nút mà Trần Triệu Dương đã ép cô phải cài đặt số điện thoại của anh vào.

Vốn dĩ cô còn chống cự, nhưng giờ thì lại thấy may mà Trần Triệu Dương cài đặt số gọi khẩn cấp là số của anh, không thì hôm nay toang thật rồi.

Nhưng cũng mong là Trần Triệu Dương có thể nghe được.

Trần Triệu Dương vô cùng buồn chán đi tới đi lui trong buổi tiệc rượu, cũng có không ít quý cô xinh đẹp đến bắt chuyện nhưng anh lại lười nói chuyện với mấy cố ấy.

"Làm gì mà lâu vậy chứ, đi đâu thế không biết?", Trân Triệu Dương có chút sốt ruột, bởi vì Nam Cung Yến đi đã lâu, bàn bạc làm ăn gì mà lâu thế chứ.

"Reng reng..."

Bình luận

Truyện đang đọc