BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Quả thực là hắn ta đã sai, nhưng anh cũng không thể đánh người được, bố con nhà họ Giang đã kinh doanh nhiều năm ở công ty nên có rất nhiều người thân tín. Nếu bọn họ. thực sự nổi giận, công ty sẽ gặp rất nhiều phiền phức đấy”.

Sau khi Nam Cung Yến nghe thấy, liền hiểu ra.

Cô cũng là phụ nữ, đương nhiên cũng không thể để cho. chuyện như vậy xảy ra.

“Em yên tâm đi, sẽ không sao đâu, có gì thì anh sẽ giải quyết cho em”, Trần Triệu Dương gặm một miếng táo, thản nhiên nói.

“Anh ở bộ phận quan hệ xã hội cũng sướng phết nhỉ? Được bao nhiêu người đẹp bao vây thế cơ mà”, Nam Cung Yến bất thình lình nói ra câu này.

Nghe thấy lời này của cô, anh suýt chút nữa bị sặc bởi bã táo.

“Không phải là em đang ghen đấy chứ?”, Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Yến với vẻ mặt kỳ lạ rồi hỏi.

“Hứt Ai thèm ghen chứ, tôi chỉ muốn xem là anh có cố gắng làm việc hay không mà thôi. Tôi sợ anh chỉ lo tán gái mà bỏ bê công vị Nam Cung Yến liền nói.

“Ồ, hóa ra là vậy à”.

Trần Triệu Dương nở nụ cười ranh mãnh, không nói tiếp về chủ đề này nữa.

“Phải rồi, vợ ơi, buổi tối anh phải tới nhà Hồ Đại Quân một

chuyến. Hôm nay, Đại Quân xuất viện, anh muốn điều trị thêm cho cậu ấy”, tiếp đó Trần Triệu Dương lên tiếng xin nghỉ phép.

“Được, không thành vấn đề”, Nam Cung Yến hơi ngây người ra, sau đó cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.

Thấy cô có chút kỳ lạ, anh cũng không hỏi gì thêm, cho dù anh có hỏi, e là cô cũng sẽ không nói.

Sau khi đi ra khỏi văn phòng Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương đến trước mặt Ninh Tĩnh.

“Cô Ninh xinh đẹp, tôi hỏi cô một câu nhé, lịch trình hoạt động hôm nay của tổng giám đốc Nam Cung của chúng ta như thế nào vậy?”

Nếu Nam Cung Yến không nói, thì hỏi thư ký của cô vậy.

“Không có lịch trình công việc gì, có điều, tổng giám đốc bảo tôi gọi chị ấy vào lúc 7 giờ, hình như là phải tới sân bay. đón người”.

Nghe Trần Triệu Dương hỏi vậy, Ninh Tĩnh không hề giấu giếm, suy cho cùng sau khi biết Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương đã kết hôn, hơn nữa còn sống chung thì cô cũng không còn coi anh như kẻ thù nữa.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn người đẹp, khi nào rảnh tôi sẽ mời cô ăn cơm nhé”, Trần Triệu Dương vô cùng hài lòng vì sự phối hợp của cô ta.

Vào buổi chiều, Giang Viễn Chinh đã không còn đến gây rối cho bọn họ nữa rồi.

Sau khi tan ca, Trần Triệu Dương nhanh chóng đưa những người của đội bảo vệ tới nhà Hồ Tiểu Nhạc.

Hồ Đại Quân đã được đưa về nhà. Vốn dĩ, dựa theo tình hình vết thương của anh ta, thì chắc chản là sẽ không thể ra viện được.

"Thế nhưng khả năng điều trị của Trần Triệu Dương lại rất lợi hại, cho nên vết thương của anh ta hồi phục cực kỳ nhanh, vốn dĩ bệnh viện còn muốn nghiên cứu một chút. Nhưng sau khi tỉnh lại thì Hồ Đại Quân năng nặc đòi ra viện. Bọn họ không còn cách nào khác, đành phải cho anh ta về.

Đám Trần Triệu Dương đương nhiên là không biết những điều này, bọn họ vui vẻ đi tới nhà họ Hồ.

Lúc này, chú hai của Hồ Đại Quân là Hồ Đại Đồng cũng ở đó, là ông ta đã đón Hồ Đại Quân xuất viện. Bây giờ, trên bàn ở phòng khách của nhà họ Hồ được bày rất nhiều đồ ăn.

“Đại Quân, tỉnh rồi à, để tôi xem nào”, nhìn thấy Hồ Đại Quân đã thật sự tỉnh lại, trong lòng Trần Triệu Dương liền kích động.

Phải biết là, vì anh mà Hồ Đại Quân mới bị thương, nếu không thể chữa khỏi cho anh ta thì anh sẽ cảm thấy hổ thẹn suốt cả đời này.

Sau khi Hồ Đại Quân tỉnh lại, liền biết được tất cả mọi chuyện từ chỗ mẹ mình và chú hai.

Bình luận

Truyện đang đọc