BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Chẳng bao lâu, Dương Lệ mặc trên mình bộ quần áo răn ri dẫn theo vài người của phòng bảo vệ bước tới

“Mấy người các người nhanh tống người này ra ngoài cho tôi, cậu ta ở đây muốn phá đám cuộc họp”, Trương Dũng lúc này đứng lên, nói thẳng với Dương Lệ.

Khi Dương Lệ và những người khác nhìn thấy người mà Trương Dũng đang chỉ vào vậy mà là Trần Triệu Dương, họ lập tức chết lặng.

“Thật ngại quá, cậu ấy là người của công ty, bởi vậy tôi không có quyền bắt cậu ấy”, Dương Lệ thấy bầu không khí ở đây có chút kỳ quái, tất nhiên không thể trực tiếp bät người lại.

Huống hồ, người này còn là Trần Triệu Dương.

"Đội trưởng Dương, tôi là phó chủ tịch của công ty, lời tôi nói lẽ nào cô không nghe theo à?”, Trương Dũng lúc này tức giận đến cực điểm, ngay cả quyền lợi chỉ huy đội bảo vệ ông ta cũng không có nữa rồi.

“Phó chủ tịch Trương, công ty có đến vài vị phó chủ tịch, trong tình huống này, tôi chỉ có thể nghe theo chủ tịch thôi”, Dương Lệ buông tay nói.

Đối với lời này của Dương Lệ, Trần Triệu Dương trực tiếp giơ lên ngón cái.

Nhận được phản hồi của Trần Triệu Dương, Dương Lệ đương nhiên rất vui

“Cô...”

Trương Dũng thoáng chốc nghẹn lời, ông ta tất nhiên biết điều này, nhưng vẫn rất tức giận.

“Chủ tịch Nam Cung, đuổi người này ra ngoài nếu không đừng trách mọi người không khách khí”, Trương Dũng đưa ánh mắt nhìn hướng Nam Cung Yến, hung ác nói.

Nam Cung Yến nghe vậy, lập tức cau chặt mày, sắc mặt cũng có phần khó coi.

Những người này căn bản không coi cô là chủ tịch!

“Xin lỗi, tôi không có tư cách khai trừ anh ấy, anh ấy là người mà chủ tịch hội đồng quản trị đích thân mời tới, do đó, các người thích làm gì thì tùy”, Nam Cung Yến nói với vẻ bất lực.

Cô lúc này đã không suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn giao những việc này lại cho Trần Triệu Dương, cô muốn nhìn xem, anh có thể nghĩ ra biện pháp gì để giải quyết nguy cơ hiện giờ của công ty họ.

“Rất tốt, nếu đã như vậy, vậy chúng tôi không làm phiền nữa, lão già tôi trong người có bệnh, cần phải tu dưỡng một khoảng thời gian, tạm biệt”, Trương Dũng thấy uy hiếp cũng vô dụng, chỉ có thể bức cung thoái vị.

“Chủ tịch, tôi đột nhiên nhớ ra, trong nhà còn có việc, tôi cũng phải nghỉ phép vài ngày”.

“Nhà tôi cũng có việc...”

“Nhà tôi cũng vậy...”

Lời Trương Dũng vừa vang lên những người khác liền bắt đầu theo gót ông ta xin nghỉ phép, mười mấy người trong phòng họp thì có đến tám người đứng dậy xin phép Nam Cung Yến nghỉ.

Nam Cung Yến từ trước tới nay không biết công ty lại có nhiều người đứng ở phe chống đối mình như vậy, hiện giờ công ty gặp phải nguy cơ, những người này không ra sức suy nghĩ phải làm thế nào giúp công ty vượt qua khủng hoảng mà còn muốn giậu đổ bình leo.

Thấy sắc mặt Nam Cung Yến xám xịt, trong lòng Trương Dũng và những người khác liền âm thầm vui mừng, bọn họ biết, một khi họ thực sự rời khỏi công ty thì công ty nhất định sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn.

Ngày thường Trương Dũng lôi kéo không ít người, những. người này đều giữ chức vụ chủ chốt trong bộ phận quan trọng của công ty, một khi họ gặp phải chuyện gì, chắc chắn công ty sẽ phải chịu tổn hại lớn.

“Các người... Các người thực sự muốn dồn đến đường. cùng như này sao?”, trong lòng Nam Cung Yến miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

Trước kia, cô vẫn luôn tưởng rẵng bản thân giữ chức. chủ tịch này rất thành công, nhưng không nghĩ tới, lại có một nửa số người không phục.

Thành thực mà nói, nỗi đau bị phản bội ít hơn nhiều so với sự thất bại dẫn vặt trong lòng.

Trần Triệu Dương không ngờ việc này lại khiến Nam Cung Yến buồn như vậy, điều này khiến ánh mắt anh nhìn đám người kia lập tức trở nên u ám.

“Đi, có thể, nhưng tôi nghĩ các người nên đợi một lúc, bởi về nhà không phải là cách thức mà các người rời khỏi đây”, Trần Triệu Dương lập tức giậm chân, ghế trượt tới cửa, đem cửa chặn lại.

Sau khi làm xong, anh đút tay vào túi và bắt đầu thuân thục thao tác trên điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc