Tô Hồng Mi đương nhiên nhìn thấy ánh mät của Trần Triệu Dương, trong lòng run lên, cô ta biết người đàn ông này. đã phát hiện ra hành động nhỏ của mình.
“Lần sau đừng dùng thứ này nữa, mặc dù có thể làm người ta sảng khoái trong một thời gian ngắn, nhưng nếu dùng nhiều sẽ bị nghiện”.
Trần Triệu Dương không đề cập đến một tác dụng khác của thuốc.
“Được!”, Tô Hồng Mị gật dầu, cô ta sợ răng chiêu này của mình sẽ đem lại ấn tượng không tốt cho Trần Triệu Dương.
“Nói đi, có chuyện gì?”, Trân Triệu Dương thu lại ánh mắt của mình, nhìn Tô Hồng Mị hỏi.
“Là như vậy, nhà họ Diệp gửi một chiến thư tới, tôi không dám hấp tấp nhận lấy, thế nên mới gọi cậu đến”, Tô Hồng Mị trực tiếp nói về chuyện chính.
“Ở đâu?”, Trần Triệu Dương gật dầu, sau đó đi theo Tô Hồng Mị về phía sau quầy rượu.
“Hai vị, Trần gia của chúng tôi đến rồi, hai người có chuyện gì thì cứ nói”, Tô Hồng Mị dắt Trần Triệu Dương ra sân sau, lúc này trong sân có hai người đàn ông đang đợi.
“Trần Triệu Dương, ông cụ nhà chúng tôi gửi cho cậu một chiến thư, không biết cậu có dám nhận không?”, lập tức có một người nhà họ Diệp bước lên, từ trong cái hộp bên cạnh lấy ra một chiếc thiệp đưa cho anh.
“Không phải là 3 ngày sau à? Sao vậy? Ông cụ nhà các người nóng lòng muốn chết thế ư?”, Trần Triệu Dương nhẹ giọng nói, sau đó đón lấy tấm thiệp.
Anh mở ra, có một cỗ uy lực mạnh mẽ phóng thẳng vào. mặt anh.
"Đúng thật là đặc biệt”, Trần Triệu Dương mỉa mai, sau đó hừ lạnh, cõ uy lực đó lập tức tiêu biến.
Hai người đến đưa thiệp mời vốn muốn xem trò cười của anh, nhưng người ta vừa mới thở nhẹ một cái đã thổi bay khí thế áp người do chính ông cụ Diệp viết, thật sự là khó tin.
“Mười giờ sáng mai tại hồ Lộc Minh, quyết một trận sinh tử, Diệp Nam Thiên”, nhìn thấy dòng chữ bên trong, Trần Triệu Dương quay đầu nhìn về phía hai người kia.
“Quay về nói với ông cụ nhà các người, nếu muốn chiến thì tôi đây sẽ chơi cùng!”, Trần Triệu Dương lập tức lấy kim bạc trên tay ra cắm thẳng vào thân thể bọn họ.
Sâu khi bị kim bạc của Trần Triệu Dương đâm thủng cũng không cảm thấy gì, ngược lại rất thoải mái.
“Cậu đã làm gì chúng tôi?”
“Không có gì cả, đây chỉ là quà đáp lễ cho ông cụ nhà các người thôi, đương nhiên, nếu hai người giữa đường tự rút ra thì tôi cũng hết cách, dù sao các người cũng không trân trọng mạng sống của mình”.
Trần Triệu Dương nhàn nhạt nói, như thể đang nói về một chuyện rất bình thường vậy.
Trái tim hai người kia run lên, tuy rằng bọn họ không tin, nhưng là người bị ông cụ Diệp thách đấu, Trần Triệu Dương chäc chăn không đơn giản, bọn họ cũng không muốn mất mạng.
“Cậu cứ đợi ngày mai đi tìm cái chết đi”, hai người đó sắc mặt khó coi nhanh chóng rời đi.
“Chuyện này thì không cần các người lo lắng”, Trần Triệu Dương lười không thèm để ý”.
Hai người kia cũng không dám nhiều lời, quay người rời khỏi quán bar,
“Ông cụ họ Diệp này mạnh như vậy sao?”, mặc dù Tô Hồng Mị không tu luyện nhưng có thể nhìn ra chiến thư kia có vấn đề.
“Không có gì, ngày mai mới biết được”, Trần Triệu Dương chỉ cảm thấy được thực lực của ông cụ Diệp, chỉ riêng sức mạnh chiến đấu trên tấm thiệp kia thôi, có lẽ đã bắt đầu bước vào mức thiên tiên đại thành rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng không hơn hẳn thiên tiên tiểu thành, có điều, Trần Triệu Dương lại cảm thấy hưng phấn bất thường.
Từ khi tới đây, anh chưa gặp được người nào ngang tài ngang sức, hi vọng Diệp Thiên Nam không làm anh thất vọng.
Trần Triệu Dương không ở lại quán bar quá lâu, anh muốn trở về tĩnh dưỡng.
Đại viện nhà họ Diệp, hai người đưa thư vừa mới trở về đến nơi
“Hai người nói là, Trần Triệu Dương không có động tác. gì khác, chỉ hừ lạnh một tiếng?”, đối mặt với câu hỏi của ông cụ Diệp, hai người họ đều thành thật trả lời.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ bọn họ, ông †a lập tức cau mày, nhưng cũng không làm khó họ.
“Được rồi, hai người lui xuống đi”, Diệp Thiên Nam nhíu mày nói.
Thấy sự việc đã bàn giao xong xuôi, hai người kia lập tức quỳ xuống đất, nghĩ đến bị Trân Triệu Dương châm hai kim bạc lên người, lập tức hoảng sợ nói: “Lão tổ, xin hãy cứu chúng tôi”.