BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Haha, Trần Triệu Dương, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự tài giỏi thế nào, hóa ra cậu vừa rồi dùng bí thuật đặc biệt mà thôi”, ông cụ Diệp cười to một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Có lẽ, mình không cần phải chiến đấu với Trần Triệu Dương cho đến khi sức tàn lực kiệt, chỉ cần bản thân không tiêu hao quá nhiều đan dược, thì vẫn có hy vọng khôi phục.

Trần Triệu Dương không đáp lại lời nói của ông cụ Diệp, không thể nói với ông ta rắng anh muốn lợi dụng ông ta để rèn luyện chân khí trong cơ thể mình.

Nếu như thế thì quả là ức hiếp người quá đáng rồi.

Suy cho cùng, anh vẫn là một thanh niên kính già yêu trẻ mà.

Nhìn thấy Trần Triệu Dương không nói chuyện, ông cụ Diệp càng thêm chắc chắn về những gì mà ông ta đã suy đoán.

Tất cả những người xem đều nháo nhào cả lên khi nghe những gì ông cụ Diệp nói.

“Chết tiệt, tôi còn tưởng chúng ta có một con quái vật ở thành phố Nam Hải này”.

“Điều này thực sự làm tôi thất vọng”.

“Tôi đã nói mà, Trần Triệu Dương còn trẻ như thế, làm sao có thể có sức mạnh như vậy được chứ”.

Những người xung quanh đều bàn tán xôn xao, ai cũng ngưỡng mộ Trần Triệu Dương, có người còn coi anh như thần tượng, nhưng giờ tất cả đều đã đổi ý.

Lúc này, Hứa Thiếu Phong càng vui mừng.

Hắn không cho răng những gì ông cụ Diệp nói là dối trá, dù sao công kích của Trần Triệu Dương quả thực không còn mãnh liệt như trước, hẳn là thời gian dùng đến bí thuật đã hết.

“Ông ơi, chúng ta phải đánh bại Trần Triệu Dương. Tốt nhất là đừng giết hắn. Cháu sẽ từ từ tra tấn hắn, để hắn biết hậu quả của việc xúc phạm Diệp Thiên Phàm cháu đây phải chịu hậu quả nghiêm trọng như thế nào”.

Nhìn thấy ông nội của mình thể hiện sức mạnh to lớn như thế, từ trong thế yếu giờ lại chiếm được ưu thế, Diệp Thiên Phàm lập tức phấn khích không thôi.

Ban đầu, hắn ta nghĩ hôm nay mình sẽ gặp phải bi kịch, vì chuyện riêng mà kéo ông cụ Diệp vào vũng lầy.

Không ngờ Trần Triệu Dương này chỉ là thi triển bí thuật mới có thể đánh ông nội mình thành bộ dạng như vậy.

“Cháu trai đừng lo lắng, ông nội sẽ bắt Trần Triệu Dương lại cho cháu, giao cho cháu xử lý”, lúc này ông cụ Diệp rất tự tin, liền nói với cháu trai mình.

Đôi mắt Trần Triệu Dương chợt híp lại, trong lòng tức giận.

Vốn dĩ anh cho rằng ông cụ Diệp là nhân vật có tiếng tăm, chí ít cũng có thể để ông ta chết một cách tử tế, và người nhà họ Diệp không cần giết hết.

Nhưng bây giờ xem ra anh vẫn còn khá ngây thơ rồi. Người đáng thương ắt cũng có điều đáng hận.

Ông cụ Diệp nhìn Trần Triệu Dương với vẻ giảng đạo, nói: “Người trẻ tuổi, dù sao trong con đường luyện võ đạo đều phải dựa vào sự tích lũy của bản thân, có ngoại vật giúp đỡ, dù sao cũng chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi”.

“Hừ, lão già chết tiệt, trước khi nói tôi bàng môn tà đạo chỉ bằng tự xem lại chính mình đi”, Trần Triệu Dương chế. nhạo nói: “Lế nào thứ ông vừa mới ăn là phân sao?”

“Cậu...”

Nghe xong lời của Trần Triệu Dương, ông cụ Diệp không khỏi phẫn nộ.

“Thăng nhãi, đến lúc này mà vẫn còn cứng miệng. Lát nữa, tôi xem cậu còn cứng miệng được nữa không”, ông cụ Diệp nổi cơn tam bành.

“Ông có thể đến thử xem sao, tôi chỉ sợ xương cốt già nua này của ông sẽ không còn nguyên vẹn được đâu”, Trần Triệu Dương trực tiếp chế nhạo không thương tiếc.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ đánh gãy tứ chi của cậu, giao cho cháu trai của tôi, hi vọng cậu có thể chịu được sự tra tấn của nó”, ông cụ Diệp chế nhạo, bóng dáng xẹt qua, lại lao về phía Trần Triệu Dương.

“Đừng lo, ông nội, cháu sẽ tra tấn hẳn ta thật tốt, hơn nữa sẽ giành người vợ quyến rũ của hẳn vào tay cháu”, lúc này, Diệp Thiên Phàm đã hơi quá khích, không có gì là không dám nói.

Bình luận

Truyện đang đọc