*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một số người không biết chân tướng ở bên cạnh cứ tưởng là thật.
Khi người đàn ông đó định đỡ Dương Lệ đứng lên, một cánh tay đã chặn hẳn ta lại.
“Người anh em, chuyện còn lại không cần anh lo nữa đâu”, Trần Triệu Dương hất người kia ra, sau đó bế Dương Lệ lên rồi định đi ra ngoài.
“Thăng nhãi, mày làm thế là không được đâu nhé, bọn tao. phát hiện ra cô em này trước mà”, người đàn ông kia không ngờ có người lại nhảy ra phá đám, hắn ta lập tức nổi giận măng Trần Triệu Dương.
“Tôi chỉ nói tới đây thôi, nếu không muốn gặp rắc rối thì cút đi mau lên”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương hơi khó coi, anh lạnh lùng nói với ba người đàn ông kia.
“Ái chà, có kẻ dám nói chuyện với chúng ta như thế cơ à? Mày to gan thật!”, ba người kia trợn mắt lên, sau đó ngăn cản Trần Triệu Dương, định cướp Dương Lệ đi.
“Cút đi!”, thấy thái độ đó của bọn họ, Trần Triệu Dương trực tiếp tung ra một cú đá, ba người kia bị anh đá bay ra ngoài, đụng mạnh vào một cái bàn và làm vỡ tan hai chiếc. ghế.
Trong quán bar đang rất ồn ào, nhưng khi đám Trần Triệu Dương đánh nhau, tiếng nhạc D.J cũng dừng lại, mọi người nhìn hết về phía này.
“Thằng ranh, mày tiêu đời rồi, mày có biết người bảo kê quán bar Dạ Mị này là ai không?”, ba người kia bị Trần Triệu Dương dọa co vòi, bò dậy rồi uy hiếp nói.
“Là ông nội mày”, Dương Lệ đang say khướt, dường như nghe thấy câu này, cô ấy lèm bèm nói một câu.
Trần Triệu Dương cảm thấy cạn lời, cô nàng này đã say bí tỉ rồi mà vẫn còn gây thù chuốc oán được.
Không biết có phải anh có thù hẵn gì với cô ấy không mà lần nào cũng gặp phiền phức vì cô ấy.
E là nói xong câu kia là những người này sẽ càng không chịu bỏ qua.
“A Lương, đi nói với chị Mị là hôm nay tôi có việc phải đi trước, lần sau sẽ tới thăm chị ấy. Dạy cho đám người này một bài học, thấy bọn họ còn làm chuyện như thế nữa thì đánh tàn phế luôn cho tôi”.
Trần Triệu Dương chẳng để ý tới ba người kia, anh đi thẳng tới quầy bar và nói với nhân viên pha chế.
“Vâng, anh Dương”, nhìn thấy Trần Triệu Dương, đôi mắt của nhân viên pha chế lập tức sáng rực lên.
Tuy rằng cậu ta không tham gia đại hội Nam Hải, nhưng nghe người trở về từ đó kể lại răng người tỏa sáng nhất trong đại hội Nam Hải lần này chính là Trần Triệu Dương, vậy nên cậu ta rất sùng bái anh.
Lần này được gặp Trần Triệu Dương, nhân viên pha chế kích động không thôi.
Cậu ta gật đầu lia lịa, sau đó lấy một cái còi dưới quầy pha chế lên rồi thổi thật mạnh.
“A..", người đàn ông cầm đầu kia biết rất rõ còi trong quán bar là để làm gì, nếu bị bắt thì không chết cũng mất một lớp da.
Hai người còn lại lập tức tỉnh rượu, lúc này bọn họ đâu dám kiếm chuyện với Trần Triệu Dương nữa, đang sợ khiếp vía kia kìa.
Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới chuyện này, anh dìu Dương Lệ đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, gió đêm ập tới, Dương Lệ tỉnh táo hơn nhiều. Cô ấy hơi nheo mắt nhìn Trần Triệu Dương, lẩm bẩm nói: “Tôi say thật rồi nên mới nhìn thấy tên khốn Trần Triệu Dương ấy, rõ là cái đồ chết nhát”.
Trần Triệu Dương lập tức trợn tròn mắt, Dương Lệ điên rồi à? Sao lại gọi anh là tên khốn, lại còn chết nhát nữa chứ?
“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại uống rượu? Nhà cô ở đâu? Tôi phải đưa cô về thế nào đây?”, Trần Triệu Dương dựng thẳng người Dương Lệ lên rồi nghiêm túc hỏi.
“Tôi không muốn về nhà, tôi muốn tìm nơi nào đó uống tiếp, ha ha... Ợ!”, như thể không hiểu anh đang nói gì, Dương. Lệ đẩy Trần Triệu Dương ra, lảo đảo bước ra đường.
“Cẩn thận".