BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Thời gian trôi qua, Tôn Vĩnh An càng lúc càng chau chặt chân mày, hiển nhiên là tình trạng của Phương Minh khá phức tạp nên ông ta có chút không nằm chắc.

Phương Minh tất nhiên cứ nhìn chăm chăm vào vẻ mặt của Tôn Vĩnh An, thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng của ông †a, trong lòng chợt chùng xuống.

Chẳng lẽ ngay cả Tôn Vĩnh An, một Cuồng Y cũng không thể chẩn đoán được bệnh tình của mình sao?

"Ông ơi..., Tôn Vĩnh An ngập ngừng nhìn Trần Triệu Dương.

"Chỉ cần nói ra chẩn đoán của ông là được rồi", Trần Triệu Dương không can thiệp vào việc điều trị của ông ta.

"Hội chứng dương hư, nhưng hơi kỳ lạ là mạch của ông ấy rất ổn định, nó ở trạng thái ngược lại với hội chứng yếu thận. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp này", Tôn Vĩnh An do dự một lúc, rồi nói.

"Ừm, ông nói không sai. Hãy nói ra phương pháp điều trị của ông đi", Trần Triệu Dương gật đầu, tuy răng có chút sai lệch với chẩn đoán của anh, nhưng cũng đã đúng đến 80%, xem ra biệt danh Cuồng Y của Tôn Vĩnh An vẫn khá xứng đáng.

"Phương pháp của tôi là...", Tôn Vĩnh An đang định nói các bước điều trị của mình thì cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.

"Nếu là hội chứng dương hư bình thường thì không có vấn đề gì với phương pháp điều trị này. Tuy nhiên, Phương Minh thân thể gầy gò lại có thể chất hàn. Phương pháp của ông lúc. đầu sẽ có kết quả tốt, nhưng đến giai đoạn sau sẽ phản lại càng gay gắt hơn".

Sau khi nghe Tôn Vĩnh An nói về cách điều trị, Trần Triệu Dương liền chau mày, chỉ bảo.

"Ôi, sao tôi lại quên mất vấn đề này được chứ? Cũng may là có Trần gia nhắc nhở, không biết với tình hình hiện tại của Phương Minh thì phải điều trị như thế nào?", Tôn Vinh An vỗ trán, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội hỏi.

Phương Minh cũng không khỏi căng thẳng, vừa nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trần Triệu Dương và Tôn Vĩnh An thì toát cả mồ hôi lạnh, nếu thật sự để cho Tôn Vĩnh An chữa trị, e là bệnh tình của mình sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Có điều không biết liệu người thanh niên này có sẵn sàng chữa trị cho mình hay không?

"Vị bác sĩ này, vừa rồi tôi thật sự quá lỗ mãng rồi. Xin cậu hãy giúp tôi. Cậu yên tâm, tôi đã cho người đi hái hai loại dược liệu mà tôi đã hứa trước đó rồi, một lát nữa sẽ giao tới", Phương Minh nói với Trần Triệu Dương với bộ dạng vô cùng lo lắng.

“Cỏ Thất Tinh, nếu thêm cỏ Thất Tinh vào đơn thuốc đó của ông rồi điều giải một chút thì từ trị sốt sẽ biến thành trị cảm hàn, như vậy sẽ đúng chứng bệnh thôi”, Trần Triệu Dương không nói nhiều, chỉ là gợi ý một chút.

"Haiz, tại sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Quả nhiên là bậc thầy có khác, cám ơn sự chỉ dẫn của Trần gia", nghe xong lời iệu Dương, Tôn Vĩnh An đột nhiên cảm thấy như được khai sáng nên hiểu ra ngay.

Ngay lập tức, Tôn Vĩnh An kính cẩn hành lễ với Trần Triệu Dương như học trò đối với người thầy của mình.

“Ừn7, Trần Triệu Dương gật đầu, thản nhiên tiếp nhận.

“Sau này, nhà họ Hồ các người đừng đến tìm tôi để chữa bệnh nữa, hứ”, Tôn Vĩnh An xoay đầu lại, vô cùng hung dữ nói với Hồ Đức, nói xong liền tức giận đùng đùng bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc