BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương vội vã chạy xuống lầu trong bộ dạng xấu hổ, cố gắng chặn lại máu mũi đang chảy.

Hôm nay đúng là quá mất mặt rồi, lại xịt máu mũi trước hai người phụ nữ. Mất mặt chết đi mất.

Sau khi cầm máu, Trần Triệu Dương thay một bộ quần áo khác rồi mới rời khỏi biệt thự.

“Wow, đại ca, mới vào đó bao lâu đã ra rồi? Tốc độ của anh hơi nhanh đấy nhé!", Giang Tử Phong ngạc nhiên khi thấy Trần Triệu Dương bước ra.

“Gì cơ? Cậu nói vớ vẩn gì thế? Còn nghĩ linh tinh cẩn thận tôi cho cậu một trận”, nghe thấy lời của Giang Tử Phong, lại nhìn thấy biểu khác lạ của cậu ta, Trần Triệu Dương đương nhiên biết cậu nhóc này đang nghĩ gì, lập tức cốc đầu cậu ta một cái.

“Nhưng mà đại ca, anh đi vào đó một hồi rồi lại thay một bộ quần áo khác, ai mà không nghĩ vậy cho được”, Giang Tử Phong rụt cổ, trầm giọng nói.

“Cậu còn nói nữa, lái xe của cậu đi”, Trần Triệu Dương vốn dĩ đang buồn bực, lại bị tiểu đệ của mình nói vậy, đương nhiên không vui, thật muốn đá cho thằng nhóc này một cái.

Thấy Trần Triệu Dương không vui, Giang Tử Phong lúc này mới vội vàng ngậm miệng lại.

Sau đó cả hai lái xe đến chỗ Hứa Thiệu Phong.

Vừa nhìn thấy hướng xe đi, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy khó hiểu, đây không phải là con đường đến chợ Cược ngọc sao?

Lễ nào Hứa Thiệu Phong muốn cược ngọc với anh?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Triệu Dương chợt nở nụ cười chế giễu.

Nếu đặt cược những thứ khác, có lẽ anh còn cần có chút thời gian nghiên cứu.

Nhưng cược ngọc, đối với đôi mắt xuyên thấu của anh mà nói, đúng là bắt nạt người khác rồi.

Có điều, bảt nạt thì đã sao, ai bảo tên béo đó tự nhiên lại chọn cược ngọc chứ?

Qủa nhiên, khi Giang Tử Phong dừng xe ở chợ ngọc, thấy Hứa Thiệu Phong đi tới cùng hai người khác.

“Đại ca, Hứa béo không lẽ muốn cùng chúng ta cược ngọc? Nếu là như vậy, chẳng phải hắn tự tìm đường chết hay sao?”, nhìn thấy Hứa Thiệu Phong từ chợ cược ngọc đi ra, Giang Tử Phong kỳ quái nhìn hẳn.

“Ai mà biết được, nhưng cậu phải diễn kịch hay vào, làm như chúng ta không biết gì về cược ngọc ấy”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Anh yên tâm đi, em đảm bảo sẽ phát huy diễn xuất của ảnh đế, nhất định không làm anh thất vọng”, Giang Tử Phong hưng phấn nở nụ cười tự mãn.

“Cậu Giang, Trần gia, hai người đến rồi à”, Hứa Thiệu Phong nhìn Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong, nở nụ cười đắc ý mà nói.

Lần trước hắn ta xem lại video giám sát thì biết được, nếu thật sự dựa vào cược bài, e rằng mình không thắng được.

Bởi vì cho đến tận bây giờ hẳn ta cũng không tài nào hiểu được, tại sao Giang Tử Phong lại biết nhân viên sòng bài của hắn mỗi ván đề mở lên quân Báo.

Mặc dù chỉ mới nhìn thấy một loại kĩ thuật đánh bạc, nhưng đã là cược thì đều giống nhau, hẳn chỉ cảm thấy nếu đánh cược thật sự thì mình sẽ không có khả năng thẳng.

"Thế nên, hắn muốn dùng cược ngọc để thử vận may.

Bình luận

Truyện đang đọc