BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trong xã hội hiện nay, ô nhiễm quá nghiêm trọng, hơn nữa con người lại khai phá quá độ, đừng có nói là dược liệu trên năm trăm năm tuổi, dù là dược liệu trên một trăm năm tuổi cũng đều có giá trên trời.

Mà dược liệu trên năm trăm năm tuổi này lại càng khó kiếm hơn, dược liệu như thế này cũng là một thứ đồ rất quan trọng với nhà họ Phùng.

Nhưng dù dược liệu có quý giá đến đâu, cũng không quý bằng mạng người, nếu như hôm nay Trần Triệu Dương phế bỏ hết người ông ta mang theo thì sợ rằng ông ta cũng xong đời.

“Được thôi, tôi tha thứ cho các người, nhưng mà, nếu như nhà họ Phùng các người còn đến làm phiền tôi, e rằng sẽ rất khó nói đấy”, Trần Triệu Dương gật đầu, cực kỳ hài lòng với điều kiện của Phùng Hòa Vĩ.

“Thế nhưng, các người đập hỏng cửa lớn nhà họ Từ, hơn nữa còn đánh bảo vệ nhà họ bị thương, chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”, Trần Triệu Dương không đợi đám người Phùng Hòa Vĩ nói, đã lập tức lên tiếng.

“Yên tâm, cậu Trần, đợi một chút chúng tôi sẽ sửa lại của nhà họ Từ, chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho những bảo vệ đã bị người của chúng tôi đánh bị thương”, Phùng Hòa Vĩ sắp không kiềm chế nổi rồi,  suýt nữa thì cầm dao tự sát.

Cũng may ông ta là người giỏi kiềm chế, nhanh chóng kìm nén cơn tức giận trong lòng.

Phùng Hòa Vĩ làm việc cũng cực kỳ thoải mái, nhanh chóng chuyển hai tỷ, về phần dược liệu, bây. giờ bọn họ cũng không có, chỉ có thể đưa lại sau.

Đối với chuyện này, Trần Triệu Dương cũng không tính toán gì, cho bọn họ thư thả trong một tuần, Phùng Hòa Vĩ hứa hẹn, trong một tuần sẽ gửi cho anh.

Về phần bồi thường cho người nhà họ Từ, nhà họ Phùng bồi thường 50 triệu, xem như rất nể mặt rồi.

So với hai tỷ của Trần Triệu Dương thì 50 triệu này đúng là hơi bèo bọt.

Thế nhưng Từ Hồng Nho cũng không dám bất mãn, nếu như bất mãn thì đợi Trần Triệu Dương rời đi, e rằng bọn họ cũng không chịu được lửa giận của nhà họ Phùng.

Sau đó, người nhà họ Phùng bế Phùng Dương lên xe, chán nản rời khỏi nhà họ Từ.

Đợi sau khi người nhà họ Từ rời đi, Trần Triệu Dương lập tức sờ sờ bụng mình, đánh nhau một hồi  lâu, bây giờ anh rất đói bụng.

Trần Triệu Dương nhận ra, từ sau hai lần anh tôi luyện thân thể, nhu cầu ăn uống của anh đã tăng lên rất nhiều.

Một khi đói thì ăn không khác gì thùng cơm. Hơn nữa, sau khi chiến đấu lại càng dễ đói hơn.

“Gia chủ Từ, thật sự ngại quá, lần này vốn là do. tôi gây rắc rối, kết quả lại khiến cửa nhà các người bị phá hỏng!”, trên bàn ăn, Trần Triệu Dương vừa ăn, vừa ngại ngùng nói với Từ Hồng Nho.

“Cậu Trần khách sáo quá, một cánh cửa thì có là gì, huống chỉ, số tiền nhà họ Phùng bồi thường đủ để mua mấy cánh cửa rồi”, Từ Hồng Nho lại lắc đầu, không có gì bất mãn cả.

Động vào nhà họ Phùng, chính là vì con gái mình, về tình về lý, Trần Triệu Dương không cần nói xin lỗi ông ta.

Trần Triệu Dương gật đầu, cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng quét sạch đồ ăn trên bàn.

Lúc này, Từ Tịnh Nhã nhìn Trần Triệu Dương một cách si mê, cô ta biết, một khi Trần Triệu Dương ăn xong sẽ trở lại Nam Hải.

Đợi khi Trần Triệu Dương trở về Nam Hải, những thứ đơn giản như việc muốn thường xuyên gặp anh cũng trở thành điều xa xỉ.

Từ Hồng Nho thấy ánh mắt con gái mình nhìn Trần Triệu Dương, lập tức cực kỳ vui mừng.

Vốn dĩ ông ta muốn con gái mình giữ Trần Triệu Dương lại, ông ta cho răng con gái mình sẽ gây khó dễ, dù sao thì, ông ta cũng biết rõ tính cách con gái mình.

Nhưng không ngờ rằng, con gái mình thì không thành vấn đề, nhưng Trần Triệu Dương lại như khúc gỗ, hoàn toàn không có phản ứng nào, đây vốn không phải là phản ứng nên có khi đối mặt với mỹ nhân.

Chỉ là, chuyện này, ông ta không thể nào giúp được.

Hơn nữa, cường giả như Trần Triệu Dương, ông †a cũng không tìm được thứ gì để dụ dỗ anh được.

Cho nên, chỉ có thể tạo điều kiện thuận lợi nhất cho con gái mình, để con gái mình cố gắng.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Từ Hồng Nho đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý. 

Trần Triệu Dương cực kỳ nhạy cảm với ánh nhìn của mọi người, anh cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chằm mình của Từ Hồng Nho, lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc