BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Giang Hà, đừng nhiều lời với hắn, giết hắn rồi hãy nói”, lúc này, Ngụy Đỉnh Phong đã không kiềm được, trong lòng vô cùng ân hận.

Sớm biết có ngày hôm nay, ông ta nên sớm ra tay giết chết Trần Triệu Dương. Nếu không thì nhà họ Ngụy cũng sẽ không trở nên nông nỗi này.

“Đồ súc sinh, dám tới nhà họ Ngụy gây sự, mày chết chắc rồi có biết không? Không chỉ mày, chờ †ao giết mày xong rồi, tao sẽ đích thân tới Nam Hải một chuyến, bắt hết tất cả những người có liên quan tới mày, khiến bọn họ cả đời này phải làm nô lệ cho nhà họ Ngụy. Tao phải giày vò bọn họ cả đời, để mày khi xuống địa ngục cũng sẽ hối hận vì đã gây chuyện với nhà họ Ngụy bọn tao”.

Lúc này, Ngụy Đỉnh Phong làm gì còn có nguy nghiêm của một bậc trưởng bối, hoàn toàn mất đi bình tĩnh, trở nên điên cuồng.

Vì người đã mất chính là em trai ruột của mình. Tuy thực lực của em trai ông ta không ra gì nhưng lại bị người ta giết chết thì làm sao ông ta không điên lên chứ.

“Ông nói lại lần nữa xem”, Trần Triệu Dương nghe Ngụy Đỉnh Phong nói vậy thì đột nhiên sắc mặt lạnh băng, sát khí trong người dâng lên điên cuồng, đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chăm Ngụy Đỉnh Phong rồi hét lên. 

“Haha... Nghe cho rõ đây, ý tao là tao sẽ khiến cho những người có liên quan tới mày, cả đời này sẽ làm nô lệ cho nhà họ Ngụy, bị nhà họ Ngụy bọn tao. giày vò tới chết”.

“Còn về người vợ xinh đẹp của mày, tao sẽ để ả ta làm nô lệ cho Cường Nhi. Nếu không thì làm sao. xứng với sự càn quấy của mày?”

Ngụy Đỉnh Phong nghiến răng nghiếng lợi rống lên như điên.

“Rất tốt, dựa vào câu nói này của ông, nhà họ Ngụy các người, hôm nay toàn bộ sẽ bị xoá sổ, sẽ không còn nhà họ Ngụy nào ở cái đất Vân Hải này nữa”, dáng vẻ Trần Triệu Dương vô cùng lạnh lùng, sát khí trong người đã sắp trào ra.

“Haha... Hôm này, ông đây muốn xem thử làm sao mày xoá sổ được nhà họ Ngụy bọn tao”, Ngụy Đỉnh Phong gầm lên một tiếng, tiếp theo quay đầu nhìn sang hai ông lão mặc áo đen: “Mời hai vị ra tay giúp đỡ, sau khi xong thì nhà họ Ngụy nhất định sẽ trả ơn hậu hĩnh”.

“Tên nhãi, chính mày đã giết Thiết Sơn phải không?”, hai ông lão mặc áo đen gật đầu, sau đó một người trong đó đứng ra, khuôn mặt như thây ma hỏi anh. 

“Thiết Sơn là ai?”, Trần Triệu Dương hơi khó hiểu. Trước giờ anh chưa từng giết ai tên là Thiết Sơn gì đó.

“Chính là người mặc áo xanh mà mày đã giết ở Nam Hải”, hai lão ta đơ ra, sau đó lên tiếng.

“Ồ, ông nói cái lão già của bộ tộc Hắc Sơn đó à. Không sai, là tôi giết đấy. Ông ta muốn giết tôi, lẽ não tôi còn đứng yên để ông ta giết hay sao?”, Trần Triệu Dương bỗng nhớ ra, cũng không hề phủ nhận mà còn thẳng thẳng gật đầu thừa nhận.

“Tên súc sinh đáng chết! Quả nhiên là mày làm. Mày đáng chết!", hai ông lão mặc áo đen đột nhiên gào lên. Hiển nhiên là cái tên Thiết Sơn bị giết đó có quan hệ rất tốt với bọn họ, nếu không, bọn họ cũng sẽ không phẫn nộ như vậy.

“Ồ, lão già thúi, ý ông nói là hai người cũng đến từ bộ tộc Hắc Sơn”, Trần Triệu Dương tỏ ra nghỉ ngờ, dù gì những người khác trong bộ tộc Hắc Sơn thì thân thể họ vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng lúc này, anh lại khá phấn khích. Anh không biết, sức mạnh của thân thể mình mà so với người của bộ tộc Hắc Sơn thì sẽ như thế nào? 

Bình luận

Truyện đang đọc