BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Tôi mặc kệ cậu ấy có kết hôn hay không, tôi cũng thích cậu ấy. Cho dù đã kết hôn, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Cho là tôi thích thầm cậu ấy thôi cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh là được”.

Một lúc sau, Dương Lệ vừa giống như đang nói với Từ Tịnh Nhã, vừa giống như đang hạ quyết tâm cho bản thân vậy.

Từ Tịnh Nhã hơi ngây người, cô ta không ngờ, Dương Lệ có tính giống đàn ông nay lại hạ quyết tâm như vậy.

“Vậy mình phải làm sao đây? Lẽ nào mình lại đi tranh giành một người đàn ông với bạn thân mình sao? Không, nói chính xác là bản thân muốn đi cướp người đàn ông của bạn thân mình. Đây quả thật đi ngược lại mong muốn trong lòng cô †a”.

“Thôi bỏ đi, đi bước nào hay bước đó vậy”.

Hai người phụ nữ trong phòng khách thì não cả ruột, còn Trần Triệu Dương ở trong phòng không hề hay biết gì. Lúc này, anh đang chuyên tâm phối thuốc tôi luyện thân thể.

Nhưng vào khoảnh khắc này, cả nhà họ Phòng đang nổi cơn tam bành, vì lúc nấy có người của nhà họ Ngụy đến đưa tin, yêu cầu đến nhặt xác của hai vị trưởng lão vừa rời đi.

“Trần Triệu Dương quả thật quá ngông cuồng rồi. Lần này bất kể ra sao cũng phải giết được hắn. Nếu không thì nhà họ Phòng chúng ta thật sự trở thành trò cười rồi”. 

Có người tức giận mà hét lên.

“Tôi phản đối. Chuyện này phải xem xét cho kỹ càng”, có người phản đối ý kiến này mà không hùa theo một cách mù quáng.

“Hừ, tôi thấy các người nhát gan thì có. Lẽ nào các người đã quên, thành phố Vân Hải này do ai làm chủ à”.

“Không sai, bị người ta sỉ nhục, lại giết hai vị trưởng lão, còn không thể báo thù hay sao?”

Đa phần đều chủ trương tìm Trần Triệu Dương tính sổ. Dù gì bọn họ trước giờ chưa từng thấy thực lực của Trần Triệu Dương, dĩ nhiên càng tín nhiệm thực lực của nhà họ Phòng.

Nhưng một vài người nhà họ Phòng đã chứng kiến Trần Triệu Dương khủng khiếp như thế nào tại khách sạn thì lại không dám nói, rõ ràng bị anh làm cho khiếp sợ.

Lúc đám người nhà họ Phòng đang cãi nhau ồn ào thì có ba bóng người bước vào.

“Trưởng lão Võ, đại trưởng lão, nhị trưởng lão”, sau khi người nhà họ Phòng nhìn thấy thì đều kinh ngạc, đồng loạt đứng lên cung kính chào hỏi.

Ba người đi thẳng tới chỗ của Phòng Vĩnh Tín. 

Ông ta nhanh chóng nhường chỗ, mời đại trưởng lão ngồi.

“Có gì đáng bàn luận chứ? Bị người ta tới tận cửa ức hiếp, còn muốn làm con rùa rụt cổ sao? Đó là tác phong của người nhà họ Phòng ư?”, đại trưởng lão lên tiếng, trực tiếp bày tỏ quan điểm.

Những người xung quanh nghe thấy đại trưởng lão nói vậy thì không ai dám bàn luận thêm.

“Phòng Vĩnh Tín, chú đúng là vô dụng. Mau truyền lời cho tên súc sinh kia, trưa mai tới nhà họ Phòng quỳ xuống nhận tội. Nếu không thì đem giết hết tất cả những người liên quan cậu ta”, đại trưởng lão hung hăng phán cho Phòng Vĩnh Tín một câu, sau đó nói ra cách giải quyết.

“Không sai, nhân cơ hội lần này, thể hiện thực lực của nhà họ Phòng tại thành phố Vân Hải, để những gia tộc không trung thành với chúng ta, tốt nhất là dẹp hết ý nghĩ này”.

Nhị trưởng lão gật đầu và khẳng định nói. “Vâng, đại trưởng lão”, nghe đại trưởng lão nói thế, lại thấy sự tự tin toát ra trên người của ông ta càng khiến bọn họ thêm kiên định.

Trần Triệu Dương đang phối thuốc, lúc nấy đã tới giai đoạn cuối cùng, anh không dám thư giãn chút nào. Dù gì Thiên Tinh Thuý này chỉ có một, nếu cuối cùng phối thuốc thất bại thì tiêu tán đường.

Trần Triệu Dương nghiên cứu cả nửa ngày, cuối cùng mới yên tâm. Tất cả các bước và tỷ lệ đều đúng.

Trần Triệu Dương lập tức thả Thiên Tinh Thuý vào hỗn hợp.

“Âm...”

Có một làn sóng khí thoát ra, anh không né tránh, chân khí trong cơ thể dâng trào, luồng khí trực tiếp bị áp chế.

Còn những loại thuốc ban đầu không tương thích, sau khi được Trần Triệu Dương trấn áp cũng bắt đầu từ từ hợp nhất.

“Xong rồi”. Khi linh dược tôi luyện thân thể cuối cùng cũng được dung hợp, Trần Triệu Dương hưng phấn nhìn cái lọ màu xanh nhạt trong tay.

Không biết sau lần tôi luyện thân thể này, sức mạnh của cơ thể mình có thể đạt tới mức nào.

Bình luận

Truyện đang đọc