BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nghe thấy Phòng Nguyên Vũ nhận thua, mọi người xôn xao hết cả lên.

Bọn họ không ngờ đại trưởng lão lại mở miệng nhận thua, đây là một chuyện cực kỳ nhục nhã, sau này Phòng Nguyên Vũ phải cảm rễ ở thành phố Vân Hải thế nào đây?

Nhưng vẫn có người thông cảm cho ông ta.

Mất mạng rồi thì còn nói gì đến chuyện cắm rễ nữa.

“Đây là trận quyết đấu sinh tử, có cả chuyện nhận thua nữa sao? Nghĩ thì hay lắm, ông muốn đánh là đánh, muốn hàng là hàng, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế”, nói đến đây, Trần Triệu Dương lại ra tay, căn bản không để Phòng Nguyên Vũ có cơ hội lên tiếng.

“Dừng tay lại cho tôi, anh cả tôi đã nhận thua rồi, sao cậu vẫn đánh vậy hả?”, trong lúc Trần Triệu Dương tiếp tục công kích, rốt cuộc Phòng Vũ cũng chớp được thời cơ, xông lên sàn đấu võ, tức tối nói với Trần Triệu Dương.

“Cút!”, đối mặt với Phòng Vũ, thái độ của Trần Triệu Dương còn tệ hơn, anh quát lạnh một tiếng rồi lại ra tay.

Chỉ có điều là trong tay Trần Triệu Dương bỗng xuất hiện một thanh kiếm ngắn, nó chính là kiếm mà vừa rồi Phòng Nguyên Vũ để lại.

Vào lúc thực lực của Phòng Nguyên Vũ đang ở trạng thái tốt nhất, kể cả dùng vũ khí thì cũng chưa chắc đã giết được ông ta. Nhưng bây giờ, hơi thở của ông ta bät đầu suy yếu đi rồi, trông kiệt quệ hẳn đi, tất nhiên là Trần Triệu Dương sẽ không giữ lại mối hiểm họa này.

Thế là anh dịch chuyển tới trước mặt Phòng Nguyên Vũ, chém thẳng một kiếm vào cổ ông ta.

“Thăng súc sinh, mày dám..”, nhìn thấy hành động ấy của Trần Triệu Dương, Phòng Vũ lập tức nổi giận, muốn xông lên ngăn cản.

Nhưng sao Phòng Vũ có thể ngăn cản được cơ chứ? Tốc độ của Trần Triệu Dương nhanh như thế, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm ngắn trong tay anh đã cứa vào cổ Phòng Nguyên Vũ rồi.

Đôi mắt của Phòng Nguyên Vũ sung huyết, không dám tin nhìn dòng máu phụt ra từ cổ mình. Ông ta muốn nói gì đó, nhưng thanh quản đã bị cắt đứt, không thể nói thành lời, vừa há miệng là máu tươi lập tức tuôn ra. 

Lúc này, Phòng Nguyên Vũ hối hận không thôi, sao ông ta phải đứng ra hẹn Trần Triệu Dương quyết đấu sinh tử làm gì, để bây giờ đến mạng sống cũng chẳng còn.

Ông ta biết là mình chết thì nhà họ Phòng cũng tiêu rồi, nhưng ông ta chẳng thể thay đổi được điều gì, chỉ biết nhìn thế giới dần chuyển thành màu xám, đến tận khi không còn hay biết gì nữa.

Sau khi làm xong, Trần Triệu Dương vung ngược kiếm lại, chém đứt hai tay của Phòng Vũ.

“Ông thân với lão già đó như thế thì cũng đi theo lão ta luôn đi”, trong mắt Trần Triệu Dương hiện lên sát khí, thanh kiếm ngắn trong tay lại vung về phía cổ Phòng Vũ.

“Khoan đã”, thấy Trần Triệu Dương giết chết đại trưởng lão, bây giờ còn định nhân cơ hội giết trưởng lão Phòng Vũ, Phòng Vĩnh Tín không thể ngồi yên được nữa, ông ta lao về phía võ đài.

“Không ai cứu được ông đâu!”, tất nhiên là Trần Triệu Dương cũng nhìn thấy Phòng Vĩnh Tín, cơ thể anh lóe lên, dịch chuyển tới bên cạnh Phòng Vũ, thanh kiếm trong tay xẹt qua cổ ông ta.

Máu tươi phun trào, Phòng Vũ trợn mắt nhìn Trần Triệu Dương, trong mắt mang theo sự không cam lòng. 

Ông ta không thể ngờ được rằng mình chỉ đứng ra ngăn cản mà cũng đi đời nhà ma, cho dù không cam lòng, nhưng ý thức vẫn dần biến mất.

Mọi người xung quanh đồng loạt đứng bật dậy, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ khiếp sợ.

Không ai có thể ngờ rằng cái chết lại tới nhanh như thế, hơn nữa còn là hai người, thực lực của Trần Triệu Dương quá mạnh rồi!

Lúc này, đôi mắt của Phòng Vĩnh Tín đỏ ngầu, ông ta không thể chấp nhận được việc mất đi hai trưởng lão cùng một lúc như thế.

“Trần Triệu Dương, vì sao anh lại giết người? Nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng với nhà họ Phòng thì e rằng anh không ra nổi nhà họ Phòng được đâu!", Phòng Vĩnh Tín trợn trừng mắt lên, hung tợn nói với Trần Triệu Dương.

Mặc dù thực lực của Trần Triệu Dương rất mạnh, nhưng là gia chủ nhà họ Phòng mà không có chút can đảm này thì sẽ khiến người ta xem thường mất.

“Hừ, đã là quyết đấu sinh tử thì tất nhiên là phải có người chết rồi. Còn cái lão già đen nhẻm này, đang tự nhiên ông ta lại chạy tới quấy rối cuộc quyết đấu của tôi, tất nhiên là tôi có quyền giết ông ta rồi”. 

Trần Triệu Dương nói một cách đương nhiên.

“Anh..”, nghe thấy câu nói ấy của Trần Triệu Dương, Phòng Vĩnh Tín không biết phải phản bác lại thế nào.

Đây đúng là một trận quyết đấu sinh tử, trưởng lão Phòng Vũ lại muốn lên võ đài tấn công Trần Triệu Dương, Trần Triệu Dương phản kháng cũng là điều hợp tình hợp lý.

Bình luận

Truyện đang đọc