BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương không ngờ những tên này lại là người của Tô Hồng Mị, nếu tay sai của Tô Hồng Mị toàn là những kẻ như thế này thì thế lực ngầm của thành phố Nam Hải phải chỉnh đốn lại rồi.

Vốn dĩ Nam Cung Yến chẳng có hứng thú với những chuyện này, nhưng nghe thấy tên của Tô Hồng Mị, cô lập tức vực dậy tinh thần, nhìn Trần Triệu Dương và những người kia.

"Mày cũng từng nghe tên chị Mị rồi à? Đúng thế, bọn tao chính là người của chị Mị, vậy mà mày lại dám đắc tội với bọn tao! Thăng ranh, nói ra lai lịch của mày đi, nếu không thì hôm nay mày không đi khỏi đây được đâu", như thể tìm được chỗ dựa, tên đó đắc ý nói.

"Được lắm", vẻ mặt của Trần Triệu Dương rất lạnh lùng, anh lấy điện thoại gọi.

"Đến tầng hai trung tâm mua sắm Hải Thượng", sau khi cuộc gọi được kết nối, Trần Triệu Dương lạnh lùng nói với Tô Hồng Mị ở đầu bên kia, sau đó trực tiếp tắt máy luôn.

Vốn Tô Hồng Mị còn rất vui khi thấy Trần Triệu Dương gọi điện cho mình, tưởng anh nhớ tới cô ta rồi, nhưng khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng và mang theo hơi hướm mệnh lệnh của anh, cô ta không khỏi run lên. 

Nhưng Tô Hồng Mị không muốn chống lại Trân Triệu Dương, dù rằng cô ta đang cảm thấy rất ấm ức, không biết mình đã làm sai điều gì.

Thế là Tô Hồng Mị gọi thêm mấy trợ thủ đắc lực. tới, lái xe tới thẳng trung tâm mua sắm Hải Thượng.

Lúc này, Trần Triệu Dương kéo Nam Cung Yến ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh. Anh chẳng thèm nhìn những tên kia, trong đầu vẫn đang nghĩ xem phải xử lý như thế nào.

Nếu là Tô Hồng Mị dung túng bọn chúng thật thì anh phải làm sao?

Anh chỉ mong là Tô Hồng Mị không quản lý chặt nên có người tự ý dùng danh nghĩa của cô ta ra oai.

Đám côn đồ kia vốn còn định kêu gào thêm vài câu, nhưng vì cảm thấy bầu không khí không ổn nên

chẳng tên nào dám hé răng nữa.

Đánh thì đánh không lại, nếu cụp đuôi bỏ đi thì sượng mặt chết mất.

"Thăng oät, mày chờ đó, tao sẽ gọi thêm người", lúc này, một tên côn đồ lấy điện thoại ra gọi.

Trần Triệu Dương chẳng thèm để ý tới gã. 

"Vợ à, em có cần đi làm không?", lúc này Trân Triệu Dương mới nhớ ra rằng vợ mình từng gặp Tô Hồng Mị rồi, hơn nữa hai người họ còn gây nhau nữa, nếu gặp mặt thì đánh nhau mất.

"Hôm nay không đi, ở đây có một vợ kịch vui, phải xem cho hết thì thôi chứ", Nam Cung Yến liếc nhìn Trần Triệu Dương rồi thản nhiên nói.

"Vậy được rồi", Trần Triệu Dương miễn cưỡng gật đầu, trong lòng thì thầm kêu khổ.

Chưa tới mười phút sau, một người đàn ông mặc áo đen dẫn ba tên đô con mặc áo đen tới.

"Đại ca, anh tới rồi, các anh em bị hà hiếp ghê lắm, anh phải giúp bọn em đó", nhìn thấy người đó, đám côn đồ mừng rơn, vừa lăn vừa bò tới trước mặt tên đó.

Bình luận

Truyện đang đọc