BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Lúc này, hai chị em họ Cận đang ở trong phòng trong của Nam Cung Yến, may mà có hai người họ ở đó, bằng không thì lúc anh không ở bên cạnh Nam Cung Yến kịp thời, nếu có chuyện gì xảy ra chắc anh sẽ vô cùng hối hận.

“Tiểu Liệt, Tiểu Băng, ném thứ rác rưởi này ra ngoài cho tôi”, Trần Triệu Dương định đi vào. Dù sao. đây cũng là cơ hội để anh thể hiện, nhưng sau đó anh lại nghe thấy giọng nói độc đoán của vợ mình truyền ra.

“Em sớm đã thấy gai mắt tên ngốc này lắm rồi, chị Yến, nhìn em đây”, giọng Cận Liệt phát ra từ bên trong, rất hợp với tính cách của cô ta.

“Ây da, thật là bất ngờ lại có cả một cặp chị em sinh đôi luôn à”, nhìn thấy hai chị em họ Cận mặc trang phục chuyên nghiệp, Chu Hán Khanh phấn khích thốt lên, trong mắt lộ ra vẻ thèm khát.

“Con cóc ghẻ này, suy nghĩ cũng nhiều quá rồi đó, cút khỏi đây cho tôi”, giọng nói của Cận Liệt đây sự giận dữ, cô ta hung hăng đá vào bụng hắn một cái, sau đó nhấc bổng hăn đi về phía cửa.

“A... Anh Dương, sao anh lại ở đây?”, Cận Liệt vừa mở cửa định ném Chu Hán Khanh ra ngoài, bỗng nhìn thấy Trần Triệu Dương thì ngạc nhiên nói.

“Tôi đi đón vợ tan ca. Vứt đống rác này đi. Vứt ngoài cổng ấy, đừng làm bẩn sàn công ty”, Trần Triệu Dương gật đầu, liền căn dặn.

“Các người buông tôi ra, biết tôi là ai không? Tôi chính là cậu chủ của tập đoàn Chu Thị ở thành phố Long Hải, các người dám đối xử với tôi như vậy, có tin là tôi sẽ khiến cho công ty của các người không bao giờ bước chân vào thành phố Long Hải được không?”,

lúc này, Chu Hán Khanh rốt cục cũng nhận thức được, lập tức rống lên.

Từ nhỏ đến giờ, có khi nào hắn bị đánh thế này đâu chứ? Thật sự là xấu hổ khi bị một người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ quật ngã và lôi kéo đi.

“Ném ra ngoài đi!", Trần Triệu Dương liền lạnh lùng nói khi Cận Liệt có chút do dự.

“Vâng, anh Dương”, vốn dĩ Cận Liệt vẫn còn do dự, nhưng khi nghe Trần Triệu Dương nói vậy, cô ta lập tức phấn khích lên, cảm thấy làm việc cho anh thật sự rất sảng khoái.

“Các người không thể làm điều này với tôi, tôi là...", Chu Hán Khanh tức giận khi nghe những lời của Trần Triệu Dương, lập tức cố gắng nói gì đó, nhưng đã bị Cận Liệt đấm vào miệng, những lời còn lại đều không thốt ra được.

Sau đó, cô ta kéo hắn vào thang máy như kéo một con chó chết.

Nhìn thấy Cận Liệt kéo Chu Hán Khanh đi, Trần Triệu Dương quay đầu nhìn Nam Cung Yến và Cận Băng. 

“Chị em cô vất vả rồi”, Trần Triệu Dương nói với Cận Băng.

“Anh Dương, anh đừng khách sáo, đây vốn là việc của chúng tôi nên làm”, Cận Băng luôn nói với dáng vẻ lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với tính cách của em gái Cận Liệt của mình.

“Vợ, anh xin lỗi, anh đến muộn rồi”, Trần Triệu Dương có chút áy náy nói.

“Chị em họ là được anh phái đến à!”, Nam Cung "Yến ngạc nhiên hỏi.

Bởi vì ban đầu chị em họ bảo vệ Nam Cung Yến một cách bí mật, nhưng sau khi nghĩ lại, Nam Cung "Yến thường xuyên đi đến những nơi mà chị em họ không thể vào nên chỉ có thể đích thân bảo vệ, lúc đầu bọn họ chỉ nói rằng mình được giao nhiệm vụ bảo vệ Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến vốn dĩ không muốn thu nhận, nhưng sau đó chị em họ đã đánh bại đám vệ sĩ Đường Võ của cô, cho nên cô mới thu nhận chị em họ.

Tuy nhiên, sau đó hai ngượi họ đã giúp cô giải quyết rất nhiều rắc rối, điều này khiến cho sự cảnh giác của Nam Cung Yến đối với chị em họ dân mất đi, nhưng cho đến hôm nay, cô mới biết là do Trần Triệu Dương đã nhờ bọn họ bảo vệ mình.

“Ừm, khi ở thành phố Vân Hải, anh không thể bảo vệ em, nên anh chỉ có thể để chị em họ bảo vệ em. Dù sao mọi người cũng đều là con gái, như vậy càng tiện hơn”, anh cũng không giấu diếm mà thẳng thừng thừa nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc