BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Khi bố mẹ anh ta đặt cái tên này cho anh ta có lẽ đã quên mất, anh ta sẽ trưởng thành!”, nghe đến cái tên này, Trần Triệu Dương cũng không nhịn được. nở nụ cười.

“Nhưng mà, bây giờ không có ai dám gọi cái tên ấy, đây chính là điều mà Lạc Thu kiêng kị, nếu như có ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt anh †a, e rằng sẽ bị anh ta trả thù một cách điên cuồng”, Giang Uyển Quân lo Trần Triệu Dương sẽ nhắc đến tên thật của Lạc Thu ở trước mặt hắn ta, vội vàng nhắc nhở.

“Yên tâm đi, chỉ cần cậu ta không đắc tội với anh, anh cũng không muốn quan tâm tới cậu ta đâu, dù cậu ta có tên là Cẩu Đản, anh cũng không quan tâm”, Trần Triệu Dương lại nhếch miệng, cái tên Lạc Thu gì đó thực sự không khiến anh phải để ý đến.

Chiếc xe nhanh chóng đi đến lối vào của đường núi Hồ Lộc Minh, giao lộ vốn được phong tỏa, bây giờ bị người khác cưỡng chế phá hủy, đến biển cảnh báo cũng bị giật ra, bên trên giãm đầy dấu chân, việc này khiến Trần Triệu Dương híp mắt lại.

“Nghe nói mấy chục km gần Hồ Lộc Minh được một người đàn ông giàu có mua lại, không phải ở đây không thể tùy ý ra vào sao?”, Giang Uyển Quân đương nhiên biết Hồ Lộc Minh nổi tiếng, lập tức nói.

“Ở đó có biển cảnh báo, những người này không có chút nhận thức nào về lãnh thổ cả, coi đây là vườn hoa sau nhà mình”, Trần Triệu Dương lắc đầu, giơ tay ra, chỉ vào biển cảnh báo.

“Đúng thật là, chẳng lẽ đám người này không sợ chủ đất báo cảnh sát sao?”, nhìn thấy biển cảnh báo bị kéo xuống, giãm trên mặt đất, rào chăn đường bị phá hủy một cách bạo lực, rõ ràng đám người này là những kẻ coi trời bằng vung.

“Một đám con nhà giàu, mạng lưới quan hệ phức tạp, sao có thể sợ cảnh sát được. Được rồi, đi thôi, đi vào xem sao!”, Trần Triệu Dương lắc đầu, đám người này, thật đúng là coi trời bằng vung, xem ra phải cho bọn họ biết, cái gì gọi là coi trời bằng vung thật sự.

“Vâng!", Giang Uyển Quân gật đầu, chiếc xe cũng được quẹo vào, lái theo con đường núi ngoằn ngoèo.

Ngay sau đó, chiếc xe của Giang Uyển Quân đã đến bãi đất trống ở phía trước đường cao tốc trên núi.

Hiện tại, có rất nhiều chiếc xe được dừng ở đây, mỗi chiếc đều đã được cải tạo lại, mặc dù trang thiết bị chưa chắc đã hoàn hảo nhưng tính năng chắc chắn sẽ mạnh hơn những chiếc xe bình thường.

Ban ngày ban mặt, lại còn đốt một đống lửa trong thùng dầu lớn, đám người này thật sự tưởng đây là nơi đua xe sao.

Một nhóm nam nữ thanh niên ăn mặc hở hang, lộ liễu, mang hơi hướng điên loạn, mở nhạc Heavy mental, tạo cảm giác vô cùng phóng túng.

Đường lên núi đầy rác rưởi, còn có đôi nam nữ không ngừng lắc lư trên xe, làm mấy trò bậy bạ, Trần Triệu Dương nhìn thấy liền nhíu mày.

“Còn dám coi Hồ Lộc Minh của tôi là nơi để phóng túng à, xem ra đã đến lúc để mấy đứa sống buông thả này biết, Hồ Lộc Minh là địa bàn của ai”. Trần Triệu Dương nheo mắt, nhẹ giọng nói.

“Anh nhìn thấy chiếc xe màu đen được cải tạo có logo tia chớp kia không? Chiếc xe đó là xe đua của Lạc Thu, không ngờ hôm nay thật sự có thể nhìn thấy cảnh Lạc Thu đua xe rồi”, Giang Uyển Quân phấn khích chỉ vào chiếc xe thể thao màu đen.

“Ừm!”, Trần Triệu Dương gật đầu, đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, anh vốn muốn xem xem Lạc Thu rốt cuộc là thần thánh phương nào, kết quả, nhìn thấy một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau ở trong xe, Trần Triệu Dương vội thu lại đôi mắt xuyên thấu.

Nhưng vừa nhìn qua một chút, Trần Triệu Dương liền nhận ra, tên Lạc Thu được gọi là thần đua xe, hóa ra lại là một người đàn ông nhỏ bé trong có vẻ rất hèn hạ, mái tóc nhuộm màu đỏ rất kiêu ngạo, cơ thể gầy gò, không ngờ còn có thể chạy trước xe thể thao ngọa nghễ như thế. 

“Cô Giang, đến rồi à, Lạc Thần hôm nay sẽ đích thân đua, cô có thể sùng bái thần tượng của cô ở cự ly gần rồi”, khi Giang Uyển Quân và Trần Triệu Dương đang nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên một thanh niên mặc quần áo sặc sỡ đi cùng vài đôi nam nữ bước đến.

“Sùng bái cái gì? Tôi chỉ nghĩ anh ta đua xe giỏi thôi, anh ta không phải thần tượng của tôi”, Giang Uyển Quân nghe thấy Chu Hán Khanh nói, lập tức phản bác.

“Được, được, tôi sai rồi!” Chu Hán Khanh vừa nghe thấy Giang Uyển Quân khó chịu, vội vàng nhận sai, hắn không thể đắc tội với Giang Uyển Quân được, mặc dù hắn luôn theo đuổi Giang Uyển Quân, nhưng Giang Uyển Quân không hề có chút hứng thú nào với mình.

Bình luận

Truyện đang đọc