BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Năm triệu? Ít quá, không vui, không đến trăm triệu thì đừng chơi với tao", thế nhưng Trần Triệu Dương lại khinh thường cười một tiếng.

"Mày...", Lạc Thu chỉ là một tay đua, cho dù kiếm được nhiều tiền đến mấy thì gia tài của hắn ta cũng chẳng đáng bao nhiêu, sao có thể đánh cược hàng trăm triệu được. 

"Lạc Thần, còn tôi nữa mà, cược một trăm triệu đúng không? Tôi bỏ tiền cược! Ngoài ra, tôi còn thêm một điều kiện nữa, kẻ nào thua phải quỳ xuống trước mặt người còn lại, gọi ba tiếng ông nội. Sao? Có dám chơi không?”, tất nhiên là Chu Hán Khanh nhận ra được rằng Lạc Thu không đủ tiền, bèn đứng ra và nói.

Những người xung quanh đều biết gia đình Chu Hán Khanh rất giàu, nhưng không ngờ hắn lại dám lấy một trăm triệu ra làm tiền cược, đúng là giàu vãi chưởng.

Lạc Thu không nói gì nữa, tóm lại thì hắn ta cứ chuyên tâm đua xe là được rồi, có Chu Hán Khanh đứng ra đặt tiền cược cho mình, hẳn ta vui còn chẳng kịp.

"Được, không thành vấn đề", Trần Triệu Dương thản nhiên nói, sau đó lại tiếp lời: "Mày tăng thêm một điều kiện thì tao cũng phải thêm một điều kiện. Nếu tao thắng, khi Khuynh Thành Quốc Tế tới thành phố Long Hải, nhà họ Chu các người tuyệt đối không được cản trở, phải phối hợp hết sức, còn nếu †ao thua thì Khuynh Thành Quốc Tế sẽ không tới thành phố Long Hải nữa".

"Được, tao đồng ý! Nhưng không biết mày có thể đại diện cho Khuynh Thành Quốc Tế được không?", nghe thấy câu ấy của Trần Triệu Dương, Chu Hán Khanh vui mừng ra mặt, thằng ranh này 

thật tự đại.

"Chờ một lát", Trần Triệu Dương gọi điện thoại cho Nam Cung Minh Đức, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông ta nghe.

Nam Cung Minh Đức cực kỳ tin tưởng Trần Triệu Dương, ông ta không nói hai lời, lập tức đồng ý ngay.

"Lại đây, chủ tịch Nam Cung muốn nói chuyện với mày", Trần Triệu Dương đưa điện thoại cho Chu Hán Khanh.

Chu Hán Khanh nghe máy, khi đã chắc chản là Nam Cung Minh Đức, hẳn yên tâm hơn nhiều. Hắn đã gặp Nam Cung Minh Đức rồi, vậy nên cũng biết giọng của ông ta.

Chỉ có điều hän không ngờ là một thằng bảo vệ quèn như Trần Triệu Dương lại có thể gọi thẳng cho Nam Cung Minh Đức, có chút bản lĩnh đó.

"Lạc Thần đã đứng ra thi đấu rồi thì tao không đua nữa, Lạc Thần có thể đại diện cho tao", Chu Hán Khanh biết kỹ thuật đua xe của mình không sánh bằng Lạc Thu, bây giờ có Lạc Thu ở đây, tất nhiên là hän không cần đua nữa.

"Không thành vấn đề, cậu Chu cứ chờ tin tốt đi", nghe thấy câu ấy của Chu Hán Khanh, Lạc Thu hưng phấn hẳn lên.

"Bây giờ đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, không biết mày có một trăm tiệu tiền mặt không? Nếu không có thì không cần thi đấu gì nữa đâu, quỳ xuống nhận thua luôn đi", lúc này, Chu Hán Khanh bỗng mở miệng nói.

Những người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy có lý, trông chàng trai này đâu giống người có một trăm triệu, đến lúc đó lại lòi ra là nói mồm thì thôi.

"Thế này đi, hai người chúng ta chuyển khoản cho Giang Uyển Quân, để cô ấy giữ số tiền cược ấy", ngay sau đó, Chu Hán Khanh lại mở miệng nói.

Hắn biết Giang Uyển Quân có mối quan hệ thân thiết với Trần Triệu Dương, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ công bằng trong chuyện này.

"Không thành vấn đề", Trần Triệu Dương gật đầu đồng ý.

Sau đó, Chu Hán Khanh và Trần Triệu Dương gửi một trăm triệu vào số thẻ của Giang Uyển Quân. Khi mọi người nhìn thấy điện thoại của Giang Uyển Quân hiển thị vừa nhận được hai trăm triệu, ai nấy đều nhìn Trần Triệu Dương bằng con mắt khác.

Tuy rằng ở đây toàn là con nhà giàu, nhưng bọn họ không thể có nhiều tiên như thế được. Không ngờ một chàng trai trẻ không có tiếng tăm gì lại dễ dàng bỏ ra một trăm triệu như thế, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

"Chốt rồi thì chúng ta bắt đầu đi", thấy mọi chuyện đã được quyết định, tâm trạng của Lạc Thu trở nên kích động.

Vừa rồi Chu Hán Khanh đã nói là nếu thắng cuộc đua này thì hắn ta sẽ có được hai mươi triệu tiền thù lao. Mặc dù so với một trăm tiệu thì hai mươi triệu hơi ít, nhưng đối với Lạc Thu, đó là một số tiền kếch xù rồi.

"Uyển Quân, cho anh mượn xe nhé", Trần Triệu Dương quay đầu nói với Giang Uyển Quân.

"Hơ...", nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, Giang Uyển Quân sửng sốt, sau đó cô ấy vỗ trán một cái. Vừa rồi chỉ mải nghĩ tới chuyện đua xe, quên mất việc Trần Triệu Dương còn chẳng có xe, chiếc xe này của cô ấy chỉ là xe thể thao được cải tiến sơ qua thôi.

Còn xe mà Lạc Thu dùng là chiếc siêu xe thể thao do chính hắn ta cải tiến. Mặc dù nó không thuộc quyền sở hữu của Lạc Thu, nhưng Lạc Thu được phép sử dụng chiếc xe ấy, xe này của cô ấy không thể nhanh hơn xe của Lạc Thu được.

"Không được, chiếc xe này của em không thắng nổi Lạc Thu đâu", Giang Uyển Quân biết chuyện này rất quan trọng, vội vàng mở miệng từ chối. Sau đó cô ấy lại nói tiếp: "Hay là đợi một lát nữa, để em goi người mang một chiếc xe thể thao tốt hơn tới?"

Bình luận

Truyện đang đọc