BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn sang Trần Triệu Dương thì mới phát hiện, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, tay chân vận hành xe vô cùng thuần thục.

“Sắp qua khúc cua đầu tiên rồi, giảm tốc độ thôi”, để một cô gái ngồi bên cạnh xe đua thật ra không phải chỉ vì đẹp, vì kích thích, mà cô gái này còn có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là nói tình hình khúc cua cho Trần Triệu Dương biết, đồng thời giám sát tình trạng xe.

Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó lại sang số, nhấn ga, chiếc xe lao về phía góc cua như một con trâu điên.

“Cái này... mau giảm tốc độ”, sắc mặt của Giang Uyển Quân đột nhiên tái nhợt, cô ấy không ngờ Trần Triệu Dương lại không hề giảm tốc độ khi vượt qua khúc cua, như vậy không phải sẽ lao xuống vách núi sao?

Một lan can ở cấp độ đó hoàn toàn không thể cản lại được chiếc xe có tốc độ như thế này.

“Em tin anh không?”, Trần Triệu Dương thản nhiên quay đầu nhìn Giang Uyển Quân hỏi.

“Em... Em tin”, ngay lúc này, tâm trạng của Giang Uyển Quân vốn đang vô cùng hồi hộp, rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, nhất là khi nghe giọng nói vừa bình tĩnh vừa tự tin của anh.

“Vậy anh dĩ nhiên sẽ không phụ lại sự tín nhiệm này của em rồi”, Trần Triệu Dương bật cười. Vào lúc này mà còn dám tin vào mình thì đó mới là sự tin tưởng thật sự.

“Mọi người nhìn xem, xe của Trần Triệu Dương muốn làm gì vậy? Sắp qua khúc cua đầu tiên rồi, tuy khúc cua này không phải khúc mạo hiểm nhất, nhưng anh ta lại không hề giảm tốc độ”, dưới màn hình lớn, có người đột nhiên chỉ vào hình ảnh rất nhỏ của Trần Triệu Dương và kinh ngạc hét lên.

Lúc này, sự chú ý của mọi người từ xe của Lạc Thu chuyển sang bên phía xe của Trần Triệu Dương. Lúc họ thấy hình ảnh bên này của Trần Triệu Dương thì ai nấy đều thay đổi sắc mặt.

“Ôi trời, anh ta muốn tự sát sao?”

“Kỹ thuật, mau phóng to màn hình của Trần Triệu Dương đi”. 

“Nhân viên kỹ thuật đang làm gì vậy? Màn hình của Trần Triệu Dương sao lại nhỏ thế?”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, nhưng màn hình của Trần Triệu Dương quá nhỏ, cơ bản không nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra.

Nhân viên kỹ thuật thầm kêu oan, trước khi cuộc thi bắt đầu, vốn dĩ là hai màn hình như nhau, nhưng mọi người đều kêu gào làm màn hình bên Trần Triệu Dương nhỏ lại. Dù gì đều là tới xem đại thần, sao có thể đi ngắm một tên không có chút danh tiếng chứ.

Tuy trong lòng bực bội, nhưng nhân viên kỹ thuật cơ bản không muốn đắc tội với đám cậu ấm này, nhanh chóng điều chỉnh hai màn hình cho. ngang nhau.

Lúc mọi người quan sát, tốc độ xe của Trần Triệu Dương vốn không hề giảm, như gào thét mà lao qua khúc cua đầu tiên. Kỹ thuật như vậy khiến mọi người đều há hốc mồm.

“Chuyện này sao có thể? Cho dù là những tay đua chuyên nghiệp cũng không có kỹ thuật như vậy”, lúc này sắc mặt của Chu Hán Khanh không được tốt lắm, hắn lẩm bẩm trong miệng một mình.

“Lạc Thu, anh tuyệt đối không được thua. Nếu không thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt”, sau đó Chu Hán Khanh lạnh lùng nhìn sang màn hình của Trần Triệu Dương.

Hắn vốn không ngờ được, cuộc thi lần này vốn dĩ là hắn muốn đích thân ra tay, nếu đổi lại là hắn thì e là thua sẽ càng khó coi.

“Mau xem đi, sắp tới cua thứ hai rồi, lẽ nào anh ta lại không giảm tốc độ nữa sao”.

“Không thể nào, tốc độ này đã đạt ngưỡng cao nhất cho dòng xe của anh ta. Nếu không giảm tốc độ thì không thể lao đi được”.

“Ừm, không sai. Khúc cua này còn nguy hiểm hơn cả khúc cua trước”.

Lúc Trần Triệu Dương sắp tới khúc cua thứ hai, mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình của anh, không ai còn để ý đến màn hình của Lạc Thu nữa.

Trong tầm nhìn của mọi người, xe của Trần Triệu Dương không hề giảm tốc độ mà trực tiếp lao về trước.

Bình luận

Truyện đang đọc