BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Tôi không sao, cứ để tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi”, Trần Triệu Dương cảm thấy mắt mình vẫn còn hơi nhức, nhưng so với lúc cứu Hồ Đai Quân thì vẫn tốt hơn rất nhiều, lần trước suýt chút nữa thì mắt hỏng luôn rồi, lần này hiệu suất sử dụng cũng ít hơn nhiều, đồng thời mắt xuyên thấu cũng đã được thăng cấp. 

Có vẻ như có rất nhiều cách để thăng cấp mắt xuyên thấu, vì vậy phải thử nhiều lên mới được.

Hai chị em họ Cận nhìn thấy Trần Triệu Dương vì cứu mình mà kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trong lòng rất cảm động, đặc biệt là bọn họ thấy vết thương của mình đã gần như hồi phục hẳn, khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn trước tài năng của anh.

Phải biết là với vết thương của hai người họ, phải nghỉ dưỡng ít nhất ba tháng trở lên còn chưa chắc sẽ hoạt động nhanh nhẹn như trước, nhưng bây giờ, bọn họ ngoài việc cảm thấy có chút đau và cơ thể suy yếu ra thì không còn vấn đề gì.

Quả nhiên là lần này bọn họ đã đặt cược đúng và theo đúng người rồi.

Khi Trần Triệu Dương đang tu dưỡng, Nam Cung Yến đã đưa Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ đến bên này.

“Trần Triệu Dương, anh ấy làm sao vậy?”, ban đầu Nam Cung Yến có nói vài lời chỉ trích Trần Triệu Dương, nhưng khi nhìn thấy anh ngồi xếp bằng trên giường của chị em họ Cận, vẻ mặt bọn họ lại vô cùng lo lắng khi nhìn anh thì cô chợt trở nên lo lắng.

“Cậu Trần ra nông nỗi như thế này là vì chữa trị cho bọn em. Vừa rồi, cậu Trần nói: Mệt quá rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút”, Cận Băng nghe thấy câu hỏi của Nam Cung Yến thì lập tức trả lời.

Còn Cận Liệt thì không nói gì, bởi vì cô ta đã biết Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến là quan hệ vợ chồng, nên tâm trạng đang rất tệ, mặc dù sau lời khuyên răn của chị gái, tâm trạng cô ta đã chuyển biến tốt một chút, nhưng lại không mấy thiện cảm đối với Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này của Cận Băng.

Lúc này, cả ba người họ cuối cùng cũng nhìn thấy vết thương trên cơ thể của Cận Băng đã được chữa lành một cách thần kỳ, mặc dù có vẻ không được lành lặn như trước nhưng đó cũng là một kì tích rồi.

Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đang nằm nghỉ ngơi trên giường, bèn nghĩ người đàn ông này rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật nữa?

“Chúng ta đi ra ngoài trước đi”, nhìn thấy anh có thể sẽ không tỉnh lại ngay, cô sợ anh sẽ bị quấy rầy nên lập tức dẫn mọi người ra khỏi phòng.

Trong phòng, Trần Triệu Dương nhận ra ánh sáng vàng trong mắt xuyên thấu của mình đã có chút thay đổi, ánh sáng ban đầu là màu vàng, nhưng bây giờ lại chuyển thành xanh ngọc, anh không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng ít ra anh không phát hiện ra chỗ nào vấn đề gì.

Tuy nhiên, để kiểm soát tốt hơn mắt xuyên thấu của mình, anh lập tức dùng ánh sáng xanh trong mắt mình chiếu về phía một cây xanh bên cạnh.

Điều khiến Trần Triệu Dương ngạc nhiên là cây xanh này thực sự đã bắt đầu ra những chồi mới, cả chậu cây trở nên xanh mơn mởn trông vô cùng thu hút.

Chỉ là, lượng tiêu hao này thật kinh người, chỉ là để cây xanh mọc chồi mới, liền tiêu hao một phần ba ánh sáng xanh trong mắt anh.

Xem ra mắt xuyên thấu của mình đã được thăng cấp rồi, nhưng mình không biết liệu có còn công hiệu gì khác hay không.

Nếu ánh sáng xanh của mình thực sự có thể thúc đẩy sự sinh trưởng thực vật, vậy mình có thể trồng một số linh dược không? Khi đó dùng nó để thúc đẩy sự sinh trưởng của dược liệu, biết đâu lại nhận được những lợi ích bất ngờ.

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Trần Triệu Dương, anh tỉnh rồi, anh có sao không?”, nhìn thấy Trần Triệu Dương đi ra, đám người Nam Cung Yến vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi thăm.

“Cảm ơn cậu Trần đã cứu giúp", nhìn thấy Trần Triệu Dương bước ra, chị em họ Cận lập tức tiến về trước, kính cẩn nói với anh.

Bình luận

Truyện đang đọc