BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Wì bảo vệ vợ tôi nên hai cô mới bị thương, cho nên tôi chữa trị cho hai cô là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, sau này chúng ta đều là người một nhà. Đã là người một nhà thì không nên nói lời khách sáo. như vậy”, nhìn thấy hai người họ như muốn bái lạy mình, Trần Triệu Dương nhanh chóng đưa tay ra, đỡ hai người lên.

“Tuy nhiên, thực lực của hai cô vẫn chưa đủ, sau này tôi sẽ giúp các cô nâng cao thực lực”, Trần Triệu Dương nói thẳng mà không hề giấu giếm.

“Vâng, cám ơn cậu Trần giúp đỡ”, vốn dĩ sau khi nghe Trần Triệu Dương nói rằng bọn họ là người một nhà, trong lòng đã vô cùng hưng phấn, nhưng bây giờ lại nghe anh có thể giúp mình nâng cao thêm thực lực, hai cô lại càng kích động không thôi.

“Trần Triệu Dương, anh đi theo em”, Nam Cung Yến lập tức bặm môi nói.

“Ồ, được”, anh có chút bối rối khi nghe Nam Cung Yến nói vậy, cảm thấy tâm trạng của cô trở nên có chút kỳ lạ.

Đi theo Nam Cung Yến đến ban công lầu hai của biệt thự, cô chỉ nhìn chăm chăm vào Trần Triệu Dương mà không nói lời nào, khiến anh cảm thấy có chút chột dạ.

“Vợ à, có chuyện gì vậy? Anh không có làm chuyện gì sai chứ?”, Trần Triệu Dương chợt lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng khác lạ của vợ mình.

“Có phải em là vợ của anh không?”, Nam Cung "Yến đỏ mặt, nhưng cô vẫn nghiến răng hỏi.

“Đương nhiên là phải rồi. Cuộc hôn nhân của chúng ta còn được nhà nước chứng nhận”, trong lòng Trần Triệu Dương đột nhiên dao dộng, không phải cô lại sắp nhắc đến chuyện ly hôn với mình chứ?

“Nếu em đã là vợ của anh, vậy tại sao anh lại giúp bọn họ nâng cao sức mạnh, để tất cả bọn họ đều được tu luyện, mà lại không quan tâm đến em chút nào?”, Nam Cung Yến nói đến đây thì đột nhiên cảm thấy chạnh lòng.

“Vợ ơi, oan cho anh quá, còn oan hơn cả Đậu Nga. Quá trình tu luyện này rất vất vả, anh không muốn em phải khổ, chỉ muốn em tận hưởng những điều tốt đẹp ở nhà và làm những gì em muốn, còn sóng gió ở bên ngoài, cứ để anh Io”, nhìn dáng vẻ uất ức của vợ, Trần Triệu Dương lập tức ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói.

“Không cần, em không cần anh che mưa chắn gió cho em, em muốn cùng anh trải qua phong ba bão táp, bằng không, nếu gặp phải chuyện như ngày hôm nay, em thậm chí còn không có khả năng tự bảo vệ mình, sẽ làm liên lụy đến anh”, Nam Cung Yến lại ngẩng đầu lên nói với ánh mắt vô cùng kiên định.

“Đừng nói mấy lời liên lụy gì đó nữa, anh đều tự nguyện vì em cả”, Trần Triệu Dương nhìn thấy Nam Cung Yến còn muốn nói điều gì đó, liền nhanh chóng nói: “Được rồi, anh hứa với em sẽ dạy em tu luyện”.

“Vậy còn tạm được, với sự thông minh lanh lợi của tổng giám đốc đây, sẽ không mất quá nhiều thời gian để vượt qua anh. Đến lúc đó anh đừng có khóc đấy", Nam Cung Yến tinh nghịch nói.

“Haha, được thôi, vậy đến lúc đó vợ nhớ bảo vệ anh đấy, dù gì thì người ta vốn rất yếu đuối mà”, Trần Triệu Dương tỏ ra yếu ớt nói.

“Dẹp đi, đừng nói mấy lời như vậy, tởm chết đi được”, nhìn thấy bộ dạng của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến chợt bật cười.

“Ghê tởm sao? Em nếm thử xem”, dứt lời, Trần Triệu Dương liền ôm lấy Nam Cung Yến hôn ngấu nghiến.

Sự tiếp xúc mềm mại này khiến anh không muốn dừng lại, cũng không muốn buông ra.

“Đại ca, em mua dược liệu về rồi”, ngay khi Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đang “củi khô bốc lửa”, chính thức hôn nhau lần đầu tiên thì một âm thanh vang lên khiến anh muốn ngã quy.

“Đồ lưu manh, anh thật biết lợi dụng người khác”, Nam Cung Yến đẩy Trần Triệu Dương ra, sau đó vội vàng chạy đi với khuôn mặt ửng hồng vì ngượng ngùng.

Bình luận

Truyện đang đọc