BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Đương nhiên là được", Trần Triệu Dương gật đầu, nếu vợ anh quyết tâm tu luyện hiển nhiên anh cũng sẽ không ngăn cản làm gì.

Sau khi kết thúc bữa sáng, tất cả mọi người cùng nhau đi đến quảng trường, Giang Tử Phong cũng đã gọi các nhân viên bảo vệ khác đến, từng người đều xếp hàng nghiêm trang, xem ra Hứa Nghị cũng không ngừng huấn luyện bọ họ, chuyện này làm Trần Triệu Dương vô cùng hài lòng.

"Đại ca, ngoại trừ bảo vệ trực cổng, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ", thấy đám người Trần Triệu Dương đến, Giang Tử Phong nhanh nhẹn chạy đến báo cáo.

"Tốt lắm", Trần Triệu Dương gật đầu rồi bước tới.

"Các vị, mọi người đều là chiến sĩ tinh anh, hôm nay gọi mọi người đến đây là vì muốn mọi người hướng dẫn mấy người bọn họ một vài kỹ thuật chiến đấu, cứ yên tâm ra tay, có đánh như thế nào thì mọi người cũng không cần chịu trách nhiệm mà tôi còn thưởng thêm, người nào đánh thắng thì người đó được thưởng 100 ngàn”, Trần Triệu Dương nhìn tất cả mọi người nói một cách thẳng thắn.

Trước kia, bọn họ đều là chiến sĩ tinh anh, bây giờ thì đã giải ngũ nhưng vẫn phải chu cấp cho gia đình, nếu bắt bọn họ làm chuyện xấu để kiếm tiền không sạch sẽ thì chắc chản bọn họ sẽ không làm, nhưng dùng bản lĩnh bọn họ để kiếm tiền thì ắt hẳn không thành vấn đề.

"Đại ca không phải thế chứ, bọn em còn chưa đánh đấm bao giờ đâu, mà thôi, dù sao cũng là hậu thiên võ giả, nhất định sẽ không làm đại ca mất mặt!", vẻ mặt Giang Tử Phong tràn đầy tự tin, mấy hôm trước cậu ấy đã từng thử rồi, chỉ một đấm cũng có thể đấm nát được đá.

Hai cô nàng Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng không hề tỏ ra yếu kém, từ trước đến giờ hai cô cũng không cho rằng mình yếu hơn phái nam, sau này lại thêm tu luyện, cả hai đều cảm thấy sức khoẻ và mức độ nhạy bén của cơ thể mình đều đã tăng vọt, đương nhiên càng không e dè.

"Tôi lên trước, làm mẫu cho mấy người", Giang Tử Phong nóng lòng muốn thử, quay sang đối diện nói: "Ai lên đây?"  

"Đội trưởng, để tôi lên", một người đàn ông da ngăm bước lên chờ lệnh.

"Ừ, được, nhưng cẩn thận chút, đừng làm bọn họ bị thương", Hứa Nghị gật đầu những vẫn dặn dò vài lời.

Hứa Nghị biết, bây giờ Trương Quân đang rất cần tiền, đây cũng xem như là cơ hội tốt để kiếm thêm, những người còn lại cũng không bước lên tranh giành, đương nhiên bọn họ cũng biết hoàn cảnh gia đình của Trương Quân.

"Vâng, đội trưởng", Trương Quân nghe thấy lời đồng ý của đội trưởng thì nhất thời vui vẻ, sau đó anh ta chạy vọt vào sân.

"Đại ca, em lên đây, nhớ cổ vũ cho em đó", Giang Tử Phong tràn đầy tự tin đứng đối diện với Trương Quân.

"Trương Quân thuộc đội bảo vệ, xin chỉ giáo thêm", Trương Quân khom người chào Giang Tử Phong.

Giang Tử Phong cũng không rành quy tắc, thấy động tác của Trương Quân thì cậu ấy cũng khom người, còn định mở miệng nói vài câu.

Ngay lúc đó, Trương Quân vọt về phía trước, nhanh chóng siết cổ Giang Tử Phong.

"Cậu thua rồi", Trương Quân kiềm chặt tay ở cổ Giang Tử Phong, thản nhiên nói.

"Anh... Anh lừa tôi, không tính", Giang Tử Phong nghe Trương Quân nói thể, bỗng nhiên cả mặt đỏ bừng, thở hổn hển nói.

"Sao lại không tính chứ?", nghe Giang Tử Phong nói thế, Trương Quân liền nóng nảy, anh ta không muốn làm Giang Tử Phong bị thương, nhưng anh ta lại muốn thăng, thế nên dùng cách này là tốt nhất.

"Tử Phong, nhanh quay lại đây, bất kể là nguyên do gì, cậu thua chính là thua. Nếu như ở đây là chiến trường, thì cậu đã toi mạng rồi, quay lại ngay!", nhìn thấy Giang Tử Phong bắt đầu bộc phát tính tình, Trần Triệu Dương liền quát lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc