BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Võ đạo tông sư, đây đã là một cấp bậc khác rồi. Nhiều người như vậy, phần lớn đều là đến xem phong thái của võ đạo tông sư. Dù sao, trận quyết đấu của võ đạo tông sư rất hiếm khi nhìn thấy được”.

“Phải biết rằng, rất nhiều người đã đột phá đến thiên tiên, nhưng muốn đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư thì khó hơn lên trời, rất nhiều người đều bế tắc ở bước này, cho nên thông qua cuộc giao đấu của võ đạo tông sư lần này, bọn họ muốn quan sát học hỏi một chút, có khi sẽ có ích cho việc đột phá của bản thân”.

Ông cụ ngay lập tức giải thích cho Lâu Tình Nhi hiểu.

Sau khi nghe xong, cô ấy mới ngỡ ngàng liền gật đầu lia lịa, cô ấy vẫn còn cách võ đạo tông sư rất xa, nên vốn không nghĩ nhiều về chuyện này.

Trần Triệu Dương rất tán thành điều này, lần này. anh cũng chính là muốn được lĩnh hội một chút về sự lợi hại của nó.

Nghe người ta nói, võ đạo tông sư là võ giả siêu nhiên áp đảo cả thiên tiên võ giả, thậm chí có là cường giả thiên tiên đỉnh cũng không thể nào gây ra tổn hại gì được. 

Ngược lại, võ đạo tông sư có thể giết chết võ giả thiên tiên trong nháy mắt, cho dù là thiên tiên đỉnh cũng tuyệt đối không phải là chuyện khó khăn.

“Anh nghe hiểu sao? Nhìn bộ dạng anh có vẻ như rất am hiểu vậy”, Lâu Tình Nhi đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ gật đầu tán thành của Trần Triệu Dương thì há hốc mồm, nghẹn ngào nói.

“Chuyện này có gì khó hiểu chứ? Tôi không phải người nước ngoài, tất nhiên là nghe hiểu tiếng Hoa Hạ rồi”, Trần Triệu Dương sờ sờ mũi của mình, sau đó nói.

“Tôi thực sự phục anh rồi”, không hiểu được những điều đó nên khi nghe Trần Triệu Dương nói vậy Lâu Tình Nhi cảm thấy bực mình.

“Ở đây có vẻ nhìn không được rõ ràng lắm, sao không tiến lại gần một chút?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy hai ông cháu Lâu Tình Nhi chỉ ở phía sau, vốn không thể nhìn thấy trận đấu, thì lên tiếng nói.

“Hừ, anh ngốc sao? Không thấy phía trước đều là những ai sao? Đó đều là cường giả mạnh nhất của những thế lực ở các phương. Nếu như anh tiến lên đó, sẽ bị xé vụn thành từng mảnh ngay lập tức”, Lâu Tình Nhi nghe anh nói vậy thì vội nói.

“Chỗ đó có một chỗ trống, đi thôi, chúng ta qua đó đi”, Trần Triệu Dương không để ý tới những gì cô ấy nói, lập tức đi về phía chỗ trống đó.

“Các người không đi qua đó sao?”, Trần Triệu Dương tiến lên vài bước, phát hiện hai người họ hoàn toàn không hề di chuyển thì bèn hỏi.

“Anh mau quay lại đây, đừng đi qua đó, thực lực của anh như vậy nếu qua đó sẽ rất nguy hiểm đấy”, Lâu Tình Nhi nhìn thấy anh thật sự đi qua đó thì vội lo lằng, lập tức tiến lên kéo anh lại rồi nói.

“Không sao, tôi thấy bọn họ đều rất ôn hòa, nếu hai người không đi, vậy tôi đành phải qua đó một mình rồi”, Trần Triệu Dương mỉm cười, sau đó xoay người đi về phía vị trí trống.

“Ông ơi, liệu anh ấy đi qua đó có gặp nguy hiểm gì không?”, Lâu Tình Nhi bỗng trở nên lo lắng khi thấy Trần Triệu Dương không chịu nghe lời khuyên của mình mà cứ khăng khăng muốn đi qua bên đó.

“Haiz, những người đó cho dù là ông cũng không muốn chọc giận bọn họ. Một con cừu trà trộn vào bầy sói. Cháu cho rằng hậu quả sẽ như thế nào?”, ông cụ lắc đầu bất lực nói.

“Ông ơi, vậy phải làm sao đây? Nếu anh ấy thực sự gặp nguy hiểm thì sao? Ông nhất định phải cứu anh ấy. Ông ơi, con cầu xin ông đấy”, Lâu Tình Nhi nghe thấy vậy thì vô cùng lo lắng, ngay lập tức khẩu cầu ông mình. 

“Cháu gái ngoan, không phải cháu chỉ mới quen biết cậu ta thôi sao, sao đã cầu xin ông rồi? Trước giờ cháu chưa từng cầu xin ông điều gì cả”, ông cụ đột nhiên nhìn cháu gái có phần kỳ quái.

“Người ta làm gì có, thôi bỏ đi, ông không cứu thì thôi vậy”, Lâu Tình Nhi giận dỗi quay đầu đi, không thèm nhìn ông của mình nữa.

Trần Triệu Dương đương nhiên là muốn tới gần sàn đấu, dù sao anh cũng sẽ lên đó, nếu như đứng xa quá, lúc lên sẽ rất phiền phức.

Đúng lúc, Trần Triệu Dương đã nhìn thấy một vị trí rất lý tưởng.

Nơi này cách sàn đấu gần nhất, hơn nữa tầm nhìn rộng nên nhìn rõ hơn.

Chỉ là kỳ lạ, tại sao không có ai chọn chỗ này?

Trần Triệu Dương cũng không thèm để ý tới chuyện này, lập tức đi tới, ngồi lên tảng đá to lõm xuống đó.

Bình luận

Truyện đang đọc