BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Cô chỉ biết xen vào chuyện người khác, không Sợ gây họa sao, được rồi, vào trong đi”, nghe được lời nói cười trên nỗi đau người khác của Tuyên Hoàng như vậy thì Trần Triệu Dương chỉ biết lắc đầu một cách bất lực.

“Sợ gì chứ, hai người chó má kia, nhìn là biết không phải người tốt lành gì rồi, chúng ta thực sự không ở lại để xem tiếp à?”, Tuyên Hoàng tiếc nuối nói.

“Nếu mà muốn xem thì cô tự đi mà xem, chúng tôi đi trước”, Trần Triệu Dương cũng lười phải quản cô ấy, nên anh lập tức kéo Nam Cung Yến đi vào bên trong.

“Aiya, đợi tôi với, tôi không xem nữa là được chứ gì”, thấy Trần Triệu Dương đi thật thì Tuyên Hoàng vội vã đuổi theo.

“Chào anh, tôi đến xem biệt thự số 01”, đến phía trong trang viên thì Trần Triệu Dương nói với người ở trong đó.

Trang viên này chính là phòng kinh doanh, nhìn qua vô cùng lộng lãy sa hoa, chỉ là được thiết kế dưới dạng trang viên chứ không phải là trang viên thật.

Ở nước ngoài thì Trần Triệu Dương cũng thấy qua không ít trang viên cao cấp rồi, đây làm gì phải trang viên cơ chứ, đúng là làm nhục cái danh trang viên mà.

“Xin lỗi anh, biệt thự số 01 đã được mua lại rồi, hơn nữa vừa giao nhà hai hôm trước, nếu không anh xem biệt thự khác được không?”, người phụ trách vừa nghe thấy thì liếc nhìn người đàn ông trước mặt một lần, thấy có hai người phụ nữ đi theo bên cạnh thì anh ta biết lại là một tên làm màu, ai mà không biết biệt thự số 01 được bán rồi chứ, thế mà lại còn muốn đến đó để xem, không phải làm màu thì là gì?

Tuy rằng anh ta nói một cách khách sáo nhưng ai cũng nhìn ra được sự khinh thường trong ánh mắt anh ta.

“Haha... không sai, đi xem biệt thự khác đi, biệt thự số 01 này không phải chó mèo gì đều xem được, đừng mơ mộng đến nó nữa”, ngay lúc Trần Triệu Dương đang không vui, định nói biệt thự đó là của mình thì một tiếng nói vô cùng phách lối truyền đến.

Anh quay người lại nhìn thì thấy La Dũng Đức và người đàn bà lúc nấy đang đi về phía này.

Điều khiến cho đám người Trần Triệu Dương bất ngờ là, người đàn bà kia không còn lại chút dấu vết nào của sự tức giận nữa mà lại có bộ dạng ngoan ngoãn nép sát vào người La Dũng Đức. 

Dù vừa rồi ông ta vừa dạy dỗ bà ta một hồi.

“Thật là xui xẻo, sao ở đâu cũng thấy đám chó các người cơ chứ? Vẫn chưa xong sao?”, không đợi Trần Triệu Dương nói gì thì Tuyên Hoàng đã tức giận rồi không khách sáo chút nào, nói.

“Con nhóc kia, tuổi không lớn là bao mà lại nói ra mấy lời khó nghe thế, người lớn trong nhà không dạy dỗ cô hay sao, làm người đừng có mà kiêu ngạo quá, nếu không sẽ rất dễ bị tổn thương đấy. Lớn lên cũng xinh đẹp, nếu bán ra ngoài chắc chắn rất được đón nhận”, La Dũng Đức lúc này mới phát hiện cô nhóc này khá cá tính, nên ông ta mới không nhịn được trêu ghẹo.

“Trần Triệu Dương, xé rách cái mồm chó của ông ta cho em”, Trần Triệu Dương và Tuyên Hoàng vẫn còn chưa nổi giận thì Nam Cung Yến đã bộc phát trước rồi.

Tuy rằng Tuyên Hoàng được họ nhặt về giữa đường nhưng qua hai ngày tiếp xúc thì cô thực sự rất thích cô nhóc này, biết cô là một cô nhi, mà những người như thế thường không thích bị người khác nói không có giáo dục, đây không phải chính là xát muối lên miệng vết thương hay sao?

“Vợ à, em cứ yên tâm đi, anh sẽ khiến em hài lòng”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi đi về phía La Dũng Đức, rõ ràng là muốn làm theo mệnh lệnh của vợ mình.

“Cậu... cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, giữa ban ngày ban mặt cậu đừng có không biết điều, nếu cậu dám đắc tội tôi thì có tin tôi sẽ khiến cậu không sống nổi ở Long Hải này nữa không?”, La Dũng Đức bị khí thế đó của Trần Triệu Dương dọa sợ nên uy hiếp lại anh.

Bình luận

Truyện đang đọc