BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Đấu giá viên vô cùng kinh ngạc, ông ta không ngờ tên đầu sỏ này lại có ánh mắt tinh tường như vậy, thế mà lại biết ông ta cất những món đấu giá có giá trị vào trong két sắt.

Mà chìa khóa két sắt thì ở chỗ ông chủ bọn họ, vốn dĩ cũng không nằm trong tay ông ta.

Nghĩ đến đây, đấu giá viên nhất thời khóc không ra nước mắt.

Tại sao mình lại làm chuyện thừa thãi như vậy chứ? Giờ thì hay rồi, e rằng hôm nay mình phải để lại lời trăn trối rồi.

"Nói xem, còn nguyện vọng gì không. Yên tâm đi, tôi nhân từ lắm, nhất định tôi sẽ để cho ông nói rõ nguyện vọng cuối cùng của ông", tên đầu sỏ bật cười rồi thở hổn hển.

"Có...có thể tha cho tôi một mạng không?", vẻ mặt đấu giá viên như đưa đám, ông ta còn định kéo dài một chút thời gian với tên đầu sỏ, sau cùng lại nhìn thấy hắn ta giơ cây súng trong tay lên thì lập tức ngậm miệng lại.

"Mong ước cuối cùng của tôi là sau khi tôi chết thì sẽ có người chăm sóc cho con gái của tôi. Đây là nguyện vọng đầu tiên của tôi", đấu giá viên nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi nói. 

"Là sao hả? Ông lại còn có mấy cái nguyện vọng cơ à?", nghe đấu giá viên nói thế, nhất thời trong mắt tên đầu sỏ bừng bừng lửa giận, hùng hổ nói.

"Đại ca à, tôi chỉ có 3 cái, 3 cái thôi mà, anh để tôi nói hết được không?", đấu giá viên bị tên đầu sỏ hăm dọa đến mức giọng nói cũng nức nở.

"Tiếp đi!", lúc này tên đầu sỏ đã thấy hối hận vừa nấy huênh hoang làm gì, sớm biết thế đã không để cho cho ông già đấu giá viên này nói lời trăn trối, lôi thôi chết đi được.

Quả nhiên, đấu giá viên này lại bày tỏ từng cái nguyện vọng sau khi ông ta chết với tốc độ vô cùng chậm chạp, còn bổ sung thêm danh hiệu đấu giá viên hạng sao của ông ta.

Nhìn thấy đấu giá viên đang cố gắng hết sức để có được một con đường sống, Trần Triệu Dương liền híp mắt lại.

Mấy tên này ban đầu cũng chỉ đánh vài người bị thương, chưa thật sự ra tay giết người, nhưng nếu mấy tên này có ý định sát hại người vô tội, Trần Triệu Dương ät hẳn sẽ không ngồi yên, dù cho không nắm chắc phần thắng thì cùng sẽ ra tay.

Cuối cùng thì đấu giá viên cũng nói xong 3 cái nguyện vọng của mình rồi nhìn về phía tên đầu sỏ. 

Lúc này, tên đầu sỏ cũng hoàn toàn chịu thua rồi, ông già này chắc chẳn bị mắc bệnh nói nhiều, chỉ có 3 cái nguyện vọng mà có thể nói như phát biểu diễn thuyết vậy, làm cho người nghe muốn ngủ gục luôn.

"Được rồi, nếu ông đã nói hết 3 cái nguyện vọng của mình vậy tôi tiễn ông lên đường đây", tên đầu sỏ đang cố kiềm chế ý định muốn bóp chết đấu giá viên, lạnh lùng nói.

"Đợi...đợi đã", đấu giá viên nhất thời hoảng sợ la lớn.

"Còn đợi gì nữa?", nghe đấu giá viên nói thế, gân xanh trên trán tên đầu sỏ không ngừng nổi lên, hiển nhiên sự nhãn nại đã đến giới hạn.

"Cho...cho tôi uống một hớp nước được không?", đấu giá viên nói với giọng sợ sệt.

"Ông đúng là ghê gớm lắm cơ, suýt nữa thì tôi bị ông chọc tức điên rồi, nhưng mà ông cũng là một nhân tài đấy", ngay thời điểm mọi người đều nghĩ tên đầu sỏ sẽ bắn cho đấu giá viên một phát súng chết tươi, thì giọng điệu hắn ta đột nhiên trở nên dễ nói chuyện hơn, hẳn ta nhẹ giọng nói.

"Là nhân tài sao", Trần Triệu Dương liếc nhìn đấu giá viên rồi quay sang tên đầu sỏ, anh lắc đầu. 

"Ông nói cho tôi biết, ai là người mở được két sắt thì tôi sẽ tha cho ông một mạng", tên đầu sỏ cười híp mắt nhìn đấu giá viên kia, nói ra điều kiện của hẳn ta một cách thẳng thừng.

Nghe thấy tên đầu sỏ nói thế, ánh mắt đấu giá viên tức thì sáng lên, ông ta lập tức chỉ tay về phía Tăng Kim Lai đang cúi đầu giả chết.

Bình luận

Truyện đang đọc