BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Có phải đồng hồ của ông bị hư rồi không? Còn 2 phút nữa đó", lúc này Tuyên Hoàng đã ổn định lại, nghe thấy lời châm chọc của Lục Lão Lục, cô ấy mới bật lại.

"Được rồi, vậy chờ thêm 2 phút nữa", Lục Lão. Lục nghe Tuyên Hoàng nói thế thì cười lạnh, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, dù cho có đợi thêm 2 phút thì đã sao, lão ta cũng không tin ba người này có thể mời được Từ Minh Dương đến.

Ngay lúc sắp hết 10 phút đồng hồ, một bóng người màu xanh vội vã rế đám đông ra xông vào.

Vốn dĩ đám đông sắp mất hứng vây xem thì người vừa đến đã vực dậy tinh thần hóng hớt của bọn họ.

Bởi vì kịch hay còn dài, người vừa đến chính là Từ Minh Dương.

"Chào thầy Từ, tôi là Lục Lão Lục của Thông Bảo Cư, ông có thể gọi tôi là Lão Lục", Lục Lão Lục vừa nhìn thấy Từ Minh Dương tới, trong lòng nhất thời run lên, nhưng giữa lão ta với Từ Minh Dương cũng có chút qua lại.

Theo bản năng lão ta cảm thấy Từ Minh Dương tới tìm lão ta, vì thế lão ta nhanh chóng bước lên chào hỏi trước. 

"Chào ông chủ Lục, tôi đang có chút chuyện", sắc mặt Từ Minh Dương lúc này vội vã, ánh mắt không ngừng tìm kiếm.

Khi ông ta nhìn thấy Trần Triệu Dương, hai mắt liền sáng lên, thẳng tay gạt Lục Lão Lục qua một bên bước nhanh đến trước mặt Trần Triệu Dương chào hỏi.

"Xin ra mắt cậu Trần, tôi là Từ Minh Dương", Từ Minh Dương vừa nhận ra Trần Triệu Dương liền cung kính chào hỏi anh.

Vừa rồi, lúc nhận được điện thoại của Tăng Kim Lai, suýt nữa thì ông ta đã bị hù chết, còn tưởng bản thân đã đắc tội chỗ nào với ông thần này nữa.

Đến khi hiểu rõ mục đích Tăng Kim Lai gọi đến, ông ta lại trở nên phấn khởi.

Chuyện này quả đúng là một cơ hội tốt, chỉ cần mình làm tốt chuyện này, đồng nghĩa với việc mình đã gia nhập vào phe của Tăng Kim Lai, con đường phát triển sau này của ông ta có thể nói là rộng mở rồi.

Thế nên chỉ trong 10 phút, ông ta bán mạng chạy đến đây, may là chỗ ông ta cách đây không xa nên cũng vừa kịp lúc.

Lúc Từ Minh Dương cung kính với một người trẻ  tuổi, ông ta cũng chẳng thấy có gì lạ, nhưng đám đông vây xem bên cạnh và đám người Lục Lão Lục đều trợn tròn cả mắt.

Ai cũng biết Từ Minh Dương nổi tiếng là khó gần, tính tình cũng vô cùng kỳ lạ, vài người có tiền muốn nhờ Từ Minh Dương giám định bảo vật, Từ Minh Dương đều đối đãi sòng phẳng, nếu tâm trạng tốt thì có lẽ sẽ giúp nhìn thử xem, một khi tâm trạng đã xấu thì chỉ tay thẳng mặt đuổi người ta đi.

Chính vì trình độ thẩm định của Từ Minh Dương khá cao, bằng không chắc chắn ông ta không làm nên cơm cháo gì rồi.

"Nào, đi xem thử ngọc Như Ý kia có phải do ông giám định không", Trần Triệu Dương gật đầu rồi chỉ vào ngọc Như Ý đang bị gảy đôi kia nói.

"Vâng, cậu Trần", nhất thời Từ Minh Dương thở phào nhẹ nhõm, việc này hoàn toàn nằm trong phạm vị năng lực của mình, ông ta chỉ sợ được giao. cho việc không rành, đến khi đó chẳng những không thể kết thân với Tăng Kim Lai và cậu Trần, mà còn đắc tội luôn hai vị này thì khổ.

"Thưa cậu Trần, món đồ rác rưởi này tôi chưa từng giám định qua bao giờ cả, nếu quả thật do tôi giám định, thì tôi sẽ phán đây là rác", Từ Minh Dương nhìn liếc qua ngọc Như Ý rồi bình tĩnh đáp. 

Bình luận

Truyện đang đọc