BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Này, cô thật to gan, lại dám gọi thẳng tên thật của ông lão nhà họ Quý, tôi thấy có vẻ như cô không muốn sống nữa rồi”, người tiếp tân kia vừa nghe xong thì bỗng nhiên sợ hết hồn, sau đó mới có chút phản ứng lại, giận tím mặt.

“Bảo anh vào thông báo thì cứ vào thông báo. đi, đừng nói linh tinh nữa, có tin tôi cho anh vào viện nằm hay không?”, lúc này Trần Triệu Dương lại đứng dậy, lạnh lùng nhìn người tiếp tân kia và nói.

Bị Trần Triệu Dương dọa, người tiếp tân kia vô cùng sợ hãi, hơn nữa trong mắt của Trần Triệu Dương còn có một vệt đỏ tỏa ra sát khí, càng làm anh ta sợ muốn vỡ mật.

Không sai, vào buổi tối ngày hôm qua Trần Triệu Dương đã hấp thu máu sát khí của con hổ trấn trạch kia, vậy nên thực lực của anh cũng tăng thêm một bậc, khoảng cách để tới gần Thiên Tiên đỉnh cũng gần hơn một bước.

Mà anh vẫn chưa thể khống chế được việc hấp thu máu sát khí, vì thế sẽ có lúc Trần Triệu Dương không khống chế được tâm trạng của mình, máu sát khí cũng không tự chủ được mà trào ra.

Thân là người tiếp tân bình thường đương nhiên sẽ không chịu nổi sát khí khủng bố như vậy.

“Còn không mau vào thông báo?”, Trần Triệu Dương lạnh lùng quát một tiếng, trực tiếp đánh vào thần kinh của người tiếp tân. 

Vốn dĩ người tiếp tân này đã bị Trần Triệu Dương dọa cho sợ mất mật, lúc này bị Trần Triệu Dương quát một tiếng như vậy thì sợ đến mức chạy vội vào bên trong.

Những người xung quanh thấy cảnh này đều há hốc mồm.

Phải biết răng trước đó, người tiếp tân này kiêu ngạo như thế nào, đưa thiệp mời ra thì còn có thể nói chuyện, nhưng nếu không có thiệp mời thì người này sẽ trực tiếp lạnh mặt, căn bản là không có thái độ tốt.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đối với một nam hai nữ này cũng sẽ như vậy nhưng không ngờ rằng người tiếp tân lại bị dọa cho biến thành cái bộ dạng này.

Mà sắc mặt của người đàn ông đến gần bọn họ lúc trước đã tái xanh lại, rõ ràng anh ta không hề nghĩ tới việc đối phương không nể mặt mình. Tóm lại, dưới ánh nhìn của anh ta chỉ có hai cô gái bên cạnh người đàn ông kia.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta nhìn Trần Triệu Dương tràn ngập sự lạnh lẽo.

“Người anh em này, tôi tên là Tạ Thu, không biết có thể kết bạn được không?”, Tạ Thu bày ra một dáng vẻ mà anh ta cho là vô cùng hiền hòa, nói với  Trân Triệu Dương.

“Không có hứng thú”, đối với những người tự cho mình là thông minh, từ xưa đến này Trần Triệu Dương đều không có kiên trì tiếp chuyện, với thân phận của anh căn bản cũng không cần phản ứng với tên này.

Vốn đang tự cho rằng mình là người đã xuống nước, tự mình muốn kết bạn với người này trước, nhất định sẽ khiến cho tên này cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng Tạ Thu không ngờ rằng tên này chính là một tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng.

“Tôi nói này, người anh em này thật mạnh mẽ mà, lại dám từ chối việc cậu Tạ Thu lấy lòng”.

“Nếu như cậu Tạ Thu kết bạn với tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý”.

“Anh coi lại mình đi, anh là cái cấp bậc gì chứ, có thể so sánh được với cậu Tạ Thu sao?”

“Cái tên này không biết so sánh gì hết, thật muốn đánh cho anh ta một trận”. 

Những người xung quanh thấy cảnh này đều ồ lên, rõ ràng không có ai nghĩ tới người trẻ tuổi này lại từ chối việc chủ động lấy lòng của Tạ Thu. 

“Hừ, ngày hôm nay là tiệc mừng thọ của ông lão nhà họ Quý, tôi tạm thời không chấp nhất với anh, đợi tiệc mừng thọ kết thúc, chúng ta sẽ tính món nợ này”, sắc mặt Tạ Thu tái xanh, lúc này uy nghiêm đáng sợ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc