BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Được, vậy thì tôi sẽ nói”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người nói: “Ông cụ Quý không bị bệnh, thật ra các dữ liệu về cơ thể của ông cụ Quý đều vô cùng tốt”.

Nghe thấy Trần Tiệu Dương nói vậy, trái tim vốn đang treo lơ lửng của Quý Chiêm Quân lập tức được thả xuống, ông ta thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ông †a còn sợ rằng tên nhóc này nhìn ra được điều gì, không ngờ tự mình sợ bóng sợ gió một hồi.

Mà vẻ mặt Hạ Thanh Minh lại tối sầm lại, lộ ra vẻ thất vọng.

Hiển nhiên kết quả này khiến cho ông ta tức giận.

Lúc này các khách mời xung quanh cũng đều hơi ngẩn ra, sau đó mọi ánh mắt nhìn về phía Hạ Thanh Minh đều trở nên kì quái. Đây là ông Hạ cậy già lên mặt, vậy mà lại quấy rối tiệc mừng thọ của nhà họ Quý, đây không phải là cố tình gây sự thì còn là gì.

“Mọi người không được sốt ruột, lời tôi nói còn chưa hết mà. Mặc dù dữ liệu về cơ thể của ông cụ Quý đều rất khỏe mạnh nhưng thân thể của ông ấy lại không khỏe mạnh”, Trần Triệu Dương nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người, sau đó lại mở miệng nói một lần nữa. 

“Có ý gì?”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói ra một kết quả khác với tất cả mọi người, Hạ Thanh Minh lập tức hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt ông ta trở nên khẩn thiết, ông ta hỏi.

“Ý ở đây là ông cụ Quý không phải bị bệnh mà là trúng độc”, hai mắt Trần Triệu Dương nhìn về phía Quý Chiêm Quân, anh nói ra từng chữ từng chữ một.

“ð,”

Nghe thấy lời này của Trần Triệu Dương, toàn bộ khách mời ở đây, kể cả Hạ Thanh Minh và Tuyên Hoàng đều ồ lên.

“Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó?”

“Nếu như đúng là trúng độc vậy thì bệnh viện và bác sĩ Lý vừa rồi phải kiểm tra ra được chứ?”

“Tôi thấy tên nhóc này đang muốn lấy lòng mọi người đấy”.

“Nếu như thật sự muốn dùng những lời nói như vậy khiến mọi người quan tâm thì chỉ sợ cậu ta đã tính sai rồi”.

“Không sai, chỉ sợ Quý Chiêm Quân sẽ không bỏ qua cho tên nhóc này”.

Các khách mời xung quanh đều có ý nghĩ đầu tiên là không tin, dù sao bây giờ máy móc đã hiện đại đến mức nào rồi, làm gì có chuyện trúng độc mà không biết.

Trong lòng Hạ Thanh Minh cũng không ngừng khiếp sợ, ông ta không nghĩ đến người trẻ tuổi tên Trần Triệu Dương này lại đưa ra một kết quả như vậy.

Tuy nhiên, trong lòng ông ta vẫn có chút tin tưởng, dù sao thì tình trạng của Quý Vân Hải đang bày ra trước mắt, nhất định là đã xảy ra vấn đề gì đó rồi.

Lúc này, Quý Chiêm Quân lại có chút bối rối, ông ta không nghĩ tới Trần Triệu Dương lại thật sự nhìn ra được.

Không phải đã nói rằng không có người nào có khả năng nhìn ra được sao?

Lúc này Tuyên Hoàng đã cuống lên, cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Trần Triệu Dương, nhìn anh

rồi hỏi: “Anh rể, anh nói thật sao? Ông nội thứ hai của em thật sự trúng độc sao?”

“Đúng là trúng độc”, Trần Triệu Dương gật đầu, rất chắc chắn nói.

“Cậu nhóc, cậu phải thật cẩn thận, nghĩ thông suốt đã rồi hãng nói”, lúc này Hạ Thanh Minh mới mở miệng ra nói.

“Gia chủ nhà họ Quý, điều hòa nơi này vẫn đang bật ở mức mát lạnh như vậy, tại sao đầu ông lại chảy đầy mồ hôi thế kia? Là chột dạ sao?”, đột nhiên Trần Triệu Dương nhìn về phía Quý Chiêm Quân, trong câu hỏi còn mang theo một chút trêu tức.

Bình luận

Truyện đang đọc