BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nam Cung Yến cũng vô cùng tức giận. Nhưng cô lo lắng nhiều hơn, đám người này lại dám trực tiếp tìm tới tận nhà, vậy thì chắc chăn đã biết thực lực của Trần Triệu Dương.

Nếu biết thực lực của anh, còn dám tìm tới tận đây, chỉ có một khả năng, đó là thực lực ngang ngược, mạnh tới mức không còn sợ Trần Triệu Dương nữa.

“Mấy món này chỉ là vật bên ngoài, đừng để lộ thân phận, trước tiên hãy xem như thế nào đã”, Nam Cung Yến ngăn Tuyên Hoàng lại, sau đó nói nhỏ. 

Bốn người Tật Phong nhìn thấy vậy, ai nấy cũng xắn tay áo lên, hận không thể xông ra đánh một trận.

Nhưng họ cũng biết, nếu Trần Triệu Dương không để họ đi cùng, vậy thì chứng minh đối phương chắc chắn là người mà họ không cách nào đối phó. Họ không thể làm liên luy Trần Triệu Dương.

“Là thù hận lớn cỡ nào kia chứ? Nợ tiền bạc ư? Còn đem vứt nhiều đồ ra ngoài như vậy”.

“Tôi thấy tình hình này không đơn giản đâu”.

“Tôi biết người bên trong. Những người này đều là học trò của thầy Lữ. Chắc không phải người của biệt thự số 01 này đã đắc tội với Lữ Đại Vĩ rồi chứ?”

“Gì mà thầy Lữ chứ? Bây giờ phải gọi là Lữ tông sư rồi. Nghe nói thây Lữ đã đột phá thành võ đạo tông sư rồi”.

“Cái gì? Võ đạo tông sư! Trời ơi! Tôi thấy thương cho chủ nhân của biệt thự số 01 này quá, tông sư thì không thể xúc phạm, cậu ta tiêu rồi”.

Đám người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Đám người này giàu có sang chảnh, dĩ nhiên cũng kết bạn với một số võ giả có thực lực dũng mãnh, chắc chăn biết qua danh tiếng của Lữ Đại Vĩ. 

Vẻ mặt của Nam Cung Yến bỗng dưng thay đổi. Cô không phải là người không hiểu chuyện. Cô đã bắt đầu tu luyện, dĩ nhiên biết ý nghĩa của võ đạo tông sư là gì.

Nếu đối phương thật sự là võ đạo tông sư, không biết Trần Triệu Dương có thể ứng phó được không?

Trần Triệu Dương chờ ở bên ngoài, còn Lữ Đại Vĩ bên trong sau khi nhận được thông báo của Trương Sơn thì cũng chậm rãi đi ra.

Sau khi ra khỏi cửa biệt thự, trên người Lữ Đại Vĩ mang theo một luồng khí thế đi về phía Trần Triệu Dương.

Lữ Đại Vĩ mặc áo choàng màu xanh, cùng với ánh mắt khí thế lúc này đúng thật là có khí chất của mấy vị võ đạo tông sư.

“Đây chính là Lữ tông sư, khí thế quá lợi hại rồi”.

Người xem bên ngoài sau khi nhìn thấy ông ta thì đột nhiên ai nấy cũng đều trừng to mắt, nhìn sang ông ta bằng ánh mắt sùng bái.

Phải biết là đám phú thương bọn họ muốn dựa thế nhất dĩ nhiên là võ giả có thực lực mạnh nhất, mà Lữ Đại Vĩ là võ đạo tông sư đầu tiên của thành phố Long Hải bọn họ, ai mà không muốn bám lấy mối quan hệ này chứ.

Chẳng qua lúc này rõ ràng không phải thời cơ tốt, họ đành nhẫn nại chờ đợi trước đã.

“Trần Triệu Dương, tới biệt thự của tôi, đánh bị thương học trò của tôi, có phải nên giải thích với tông sư tôi đây không?”, Lữ Đại Vĩ nhìn về phía Trần Triệu Dương, ra vẻ ta đây nói với anh, như thể mình đây rất oai phong lẫãm liệt.

“Tông sư? Giải thích? Bá Vương Lư, tôi nghĩ chắc là ông đã quên cách mà tôi đánh bại Vân Hạn Lâm rồi thì phải”, Trần Triệu Dương cười khẩy, sau đó anh nghiêm nghị nói.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Lữ Đại Vĩ vốn khí thế tràn đầy lập tức biến sắc, uy phong liền tụt xuống, trong lòng dâng lên một dự cảm không hay.

Dĩ nhiên ông ta biết thực lực của Trần Triệu Dương, nhưng lúc nãy đột phá thành võ đạo tông sư, được nhân sĩ các giới nịnh bợ, lại được chính học trò của mình tâng bốc, ông ta tưởng thực lực của mình đã vượt hơn võ đạo tông sư bình thường. Dĩ nhiên điều này chẳng là gì đối với Trần Triệu Dương rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc