BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Tốt quá, đại ca”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, Ưng Chuẩn vui vẻ không ai sánh bằng, cầm lấy thẻ ngân hàng, vui vẻ nói.

“Đi đi, có mấy con cá nhỏ đó mà các cậu còn bị thương, đừng quay về gặp tôi nữa”, nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, Trần Triệu Dương không nhịn được mở miệng nói.

“Đại ca, anh dài dòng quá, ha ha..”, đến khi bọn họ đi xa, mới cùng nhau quay lại hô lên với Trần Triệu Dương.

Hô xong, bọn họ cười rộ lên, rồi nhanh chóng chạy mất.

“Đám người này”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương muốn trải nghiệm thế giới hai người cùng với Nam Cung Yến, nhưng hai người Tuyên Hoàng và.Julia vẫn đi theo họ, khiến Trần Triệu Dương rất bực mình.

Lúc Trần Triệu Dương đang đi shopping cùng ba người đẹp, đột nhiên Tăng Kim Lai gọi điện thoại tới, nói là đã tìm được một chiếc hộp cơ quan mà Trần Triệu Dương đã thông báo rằng phải chú ý.

Trần Triệu Dương vô cùng kích động. Bây giờ cái hộp cơ quan này đang ở trong tay một người  giàu có, người này tên là Tạ Thuy Ý.

Nhà họ Tạ này cũng từng là một gia tộc có tiếng tăm ở thành phố Long Hải, nhưng đời thứ ba của nhà họ Tạ lại không có người tài. Vậy nên sau khi thế hệ trước lần lượt qua đời, nhà họ Tạ cũng dần dần suy sụp.

Cuối cùng, gia tộc bị chia rẽ, tên tuổi cũng không còn nữa.

Tạ Thuy Ý thuộc chỉ thứ nhất của dòng họ, ban đầu lấy được nhiều tài sản nhất. Nhưng Tạ Thuy Ý này lại là một tên nhà giàu chính hiệu, mê đánh bạc như mạng. Chưa được bao lâu, ông ta đã thua sạch toàn bộ tài sản. Chiếc hộp cơ quan này là thứ cuối cùng ông ta đặt cược ở sòng bạc, nhưng người ở sòng bạc lại không thấy thứ này có gì đáng tiền, nên đôi bên làm ầm cả lên.

Tăng Kim Lai nghe thuộc hạ báo lại chuyện này, nên thông báo cho Trần Triệu Dương biết.

“Đi, hôm nay đưa mọi người lên thuyền đánh bạc chơi”, sau khi cất điện thoại, Trần Triệu Dương nói với ba người Nam Cung Yến.

“Thật sao? Trước giờ em chưa từng lên thuyền đánh bạc”, nghe Trần Triệu Dương nói, ba cô gái lập tức mừng rỡ, hưng phấn đồng ý đi.

Rất nhanh, Tăng Kim Lai tự mình lái xe đến đón bọn họ. 

“Cậu Trần, chiếc thuyền đánh bạc này đến từ thành phố Úc. Sau khi lên đó, tất cả đều phải tuân theo quy tắc, tuyệt đối đừng xích mích với người trên thuyền”, Tăng Kim Lai biết tính khí Trần Triệu Dương không tốt nên lên tiếng dặn dò.

“Yên tâm đi, tôi cũng không phải kẻ chuyên gây chuyện", Trần Triệu Dương hơi lúng túng, lập tức trừng mắt giận giữ nhìn anh ta, rồi nói tiếp: “Nếu anh đã nói vậy, có phải thực lực của người trên thuyền rất mạnh hay không?”

“Đúng vậy. Tôi nghe đồn, trên thuyền không chỉ có lính đánh thuê thực lực mạnh, cũng có không ít võ giả thiên tiên, mà chủ yếu là có một vị đại thành tông sư đang đánh bạc trên đó. Mặc dù chưa có ai tận mắt thấy ông ta ra tay, nhưng chuyện này tuyệt đối chính xác.”

Tăng Kim Lai gật đầu, sau đó giải thích với Trần Triệu Dương.

“Đại thành tông sư á? Không phải là võ đạo tông sư đại thành đó chứ?”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, Trần Triệu Dương hơi sửng sốt. Không ngờ trên thuyền này lại có người mạnh như vậy.

Phải biết rằng, vốn dĩ võ đạo tông sư đã khó mà luyện thành, cảnh giới sau võ đạo tông sư lại càng khó thăng cấp hơn. Có thể luyện tới đại thành ở cảnh giới tông sư, người đó tuyệt đối lợi hại. 

“Cậu Trần, thực lực của vị tông sư này vô cùng mạnh mẽ. Nghe nói, ông ta từng giết võ đạo tông sư trong nháy mắt. Vậy nên cậu Trần, cậu tuyệt đối đừng kích động đấy”

Tăng Kim Lai nói chuyện còn có chút sợ hãi. Hiển nhiên, anh ta vô cùng tò mò về vị đại tông sư trong lời đồn này. Anh ta có được tin tức chính xác tuyệt đối, nên vô cùng muốn biết thủ đoạn của vị đó như thế nào.

“Mạnh thế hả? Vậy thì phải cẩn thận”, trên mặt Trần Triệu Dương lộ ra nụ cười thản nhiên, ngoài miệng thì nói người ta mạnh, nhưng thực chất lại không để tâm.

Dựa vào thực lực của anh, cho dù gặp phải đại thành tông sư, chỉ sợ đối phương cũng khó mà làm gì được anh.

Bình luận

Truyện đang đọc