BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Cô lại đột ngột chuyển hướng, nhưng mỗi lần Trần Triệu Dương đều có cách chặn cô ấy lại, làm cô ấy hoàn toàn không còn cách nào khác.

"Rốt cuộc là anh muốn thế nào?", cô ấy trực tiếp dùng tiếng Trung vô cùng lưu loát quát hỏi Trần Triệu Dương.

"Cô chạy không thoát đâu, đến đây, chúng ta ngồi xuống tâm sự”, vẻ mặt Trần Triệu Dương vẫn vô cùng bình thản, giằng co lại gần cô ấy khiến anh phát hiện cô gái này lại không tu luyện chân khí, trong cơ thể cô ấy thế mà lại toát ra một luồng khí tức đáng sợ, lúc chiến đấu không chừng là có thể đạt đến Thiên Tiên đỉnh. 

Thực lực như vậy đối với một người trẻ tuổi chỉ mới chừng hai mươi mà nói đã là cực kỳ lợi hại, cũng được gọi là tài năng vượt bậc.

Nhưng mà một thiên tài như thế, lẽ ra không nên đến đây làm ra chuyện này, quá không hợp với lẽ thường.

"Được rồi, nói đi, anh muốn trò chuyện thế nào?", cô gái đương nhiên biết Trần Triệu Dương đang nói thật, cũng không định bỏ chạy nữa, thay vào đó là đặt mông ngồi thẳng xuống bậc thang ở cầu thang lầu hai.

"Trò chuyện mà che mặt, có phải là hơi bất lịch sự hay không", Trần Triệu Dương nhìn cô ấy nói.

"Nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi rồi, anh không sợ tôi giết anh diệt khẩu à?", cô gái bỗng thấy hơi buồn bực nhìn Trần Triệu Dương, mấy ngày nay còn có thể nói chuyện như thế à?

"Cô thấy tôi sợ sao? Nói xem cô rốt cuộc là ai, tới đây làm gì?", Trần Triệu Dương thật sự phục cô gái này, đã là lúc nào rồi còn định giết người diệt khẩu, trong lòng không biết tự lượng sức à?

"Cái này không thể nói cho anh biết, tôi là một người có đạo đức nghề nghiệp", cô gái bỗng chốc nhíu mày, rất có cốt khí nói. 

"Được thôi, nếu như cô đã không muốn nói thì chờ Julia về, để cô ta tâm sự với cô vậy", Trần Triệu Dương bất đắc dĩ vẫy tay.

"Anh... Anh không được làm vậy", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, cô gái đột nhiên luống cuống, đứng dậy định trốn chạy lần nữa.

"Nhìn lại cô xem, chạy thì chạy không thoát, đánh nhau cô cũng không thể đánh thăng tôi, lại còn liều chết như vậy, có ích gì cho cô không?", Trần Triệu Dương vô cùng bất mãn nhìn cô ấy rồi nói.

"Huống hồ gì, cô nói cho tôi, cùng lắm thì tôi nghe như nghe kể chuyện cười, cũng sẽ không nói cho ai biết. Vì thế nên nói cho tôi chắc chăn là một lựa chọn thông minh, không chừng tôi nghe xong vui vẻ lại thả cô đi".

Không đợi cô mở miệng, Trần Triệu Dương lại nói tiếp, lý do được xem là khiến lòng người rung động.

Quả nhiên nghe Trần Triệu Dương nói xong, cô gái lộ vẻ suy tư, hiển nhiên là đang thật sự muốn nói cho anh.

"Anh nói cũng có lý", cô gái gật gù, lần nữa ngồi xuống bậc thang, mặt hiện lên vẻ giấy dụa.

"Được rồi, tên tôi là Iris, tới đây để tìm một thứ,  thứ đó tôi cũng không biết là gì. Anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, những lời này đều là thật”, Iris nói, thấy ánh mắt nghi ngờ của Trần Triệu Dương, cô ấy phút chốc hoảng loạn.

"Thật lòng thì tôi là chị em cùng cha khác mẹ với Julia, chỉ là đi theo sống cùng mẹ, mãi đến tận bây giờ mới đến tìm cô ta. Về thứ đồ trong tay.Julia, tôi chỉ thỉnh thoảng nghe mẹ nhắc đến, vì thế cũng không biết nó là cái gì”, Iris giải thích.

"Mẹ ơi, không phải chứ!", nghe thấy lris nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên hét lên một tiếng kì quái, ánh mắt lộ vẻ không dám tin.

Bình luận

Truyện đang đọc