BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Đây...trong này thực sự có cái gì sao?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Hứa An Lan lộ ra ánh mắt quả nhiên là thế.

“Thế nào? Cô cũng nhìn ra được trong này có thứ gì sao?”, nhìn thấy phản ứng của Hứa An Lan, Trần Triệu Dương cũng hơi sửng sốt, hỏi.

“Không phải, tảng đá này là do ông nội tôi mua về, anh cũng có thể nhìn thấy, một khối đá màu xanh lá cây như thế này rất không phù hợp với những thứ khác trong nhà, tảng đá này nhiều nhất cũng chỉ có giá mười, hai mươi ngàn thôi, thậm chí còn có thể ít hơn”, Hứa An Lan nở nụ cười, nói.

“Đúng vậy, quả thật là như thế”, Trần Triệu Dương gật gật đầu, tảng đá này còn có nguồn gốc gì đó sao?

“Tảng đá xanh này là do ông nội của tôi dùng năm triệu mua được, lúc trước, tất cả mọi người đều không coi trọng nó, nhưng ông nội tôi vẫn nhất quyết mua về, còn nói rằng bên trong chắc chắn có thứ tốt”.

“Chỉ là, sau một hồi cắt cắt, chỉnh chỉnh, tảng đá chỉ còn lại cỡ lòng bàn tay, ông nội tôi cũng vì thế mà bị mấy ông bạn già chê cười rất lâu”.

“Cho đến tận bây giờ, ông nội tôi vẫn thường xuyên bị mấy ông bạn già ấy mang chuyện này ra trêu chọc, vì thế, để cảnh cáo bản thân, ông đã mang tảng đá xanh lá cây này ra trưng bày ở trung tâm phòng khách. Từ đó về sau, ông nội tôi cũng không bao giờ đặt cược vào đá nữa”.

Hứa An Lạc cứ như thế kể lại chuyện xưa cho Trần Triệu Dương.

“Xem ra, ông nội cô cũng là một nhân vật tài giỏi, ông ấy không nhìn nhầm, bên trong khối ngọc thạch này quả thật có thứ tốt”, Trần Triệu Dương có chút tò mò về ông nội của Hứa An Lan. Ông nội của cô ấy không có đôi mắt xuyên thấu nhưng lại có thể nhìn ra được bên trong có thứ đáng giá, thật sự rất tài giỏi.

“Đương nhiên, trước kia ông nội của tôi rất giỏi, chẳng qua sau chuyện ấy, ông cũng không bao giờ chạm vào đổ thạch nữa, nó cũng trở thành tâm bệnh của ông”, Hứa An Lan tiếc nuối nói.

“Trần Triệu Dương, anh nói trong này có thứ gì đó, là thật hay giả?”, hai mắt Hứa An Lạc đột nhiên sáng ngời, sau đó vội vàng hỏi.

Bởi vì, cô đã nghĩ ra một biện pháp có thể gỡ bỏ. khúc mắc trong lòng ông nội.

“Tuy rằng chúng ta mới quen biết không lâu, nhưng mà cô cảm thấy tôi là loại người sẽ ăn nói lung tung sao?”, nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa An Lan, Trần Triệu Dương lập tức biết cô đang suy nghĩ gì.

“Nhưng mà, chúng ta phải nói trước, thứ bên trong tôi phải được quyền ưu tiên mua nớ", Trần Triệu Dương đột nhiên nghĩ đến, nếu ông cụ thật sự cắt ra được thứ bên trong, đến lúc đó lại không bán cho mình nữa, như vậy không phải là tốn công vô ích sao.

Nhưng mà, Trần Triệu Dương cũng bỏ đi ý định lặng lẽ mua tảng đá này về rồi tự mở.

Dù sao, tảng đá này cũng có ý nghĩa to lớn đối với ông nội Hứa An Lan, mà gia đình Hứa An Lạc cũng không phải là thiếu tiền, chỉ sợ bỏ ra nhiều tiền hơn, người ta cũng không chịu bán.

“Nếu trong này thực sự có thứ gì, tôi nhất định sẽ nói với ông nội mang tảng đá này bán cho anh, nhưng nếu bên trong không có gì thì sao?”, Hứa An Lan hạ quyết tâm nói.

“Nếu không có, tôi sẽ bồi thường gấp mười lần cái giá tôi vừa đưa ra”, Trần Triệu Dương nghe được Hứa An Lan đồng ý mang tảng đá này bán cho mình, anh thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Được, nếu anh đã dám nói vậy thì tôi đây cũng dám điên rồ cùng anh một lần", nghe xong, Hứa An Lan cắn răng, dứt khoát đưa ra quyết định.

“Được rồi, cô đi gọi điện thoại đi, đêm nay tôi trở về trước, sáng mai tôi lại đến”, Trần Triệu Dương nói am biệt, lần này Hứa An Lan cũng không ngăn cản, cứ thế để cho anh rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc