BÁNH BAO NHÀ AI

Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ ngồi trên ghế da to đùng, cả thân mình nho nhỏ đều bị cái bàn làm việc cũng to đùng che lại.

Hai cái chân ngắn gác lên cái ipad cha mới mua, bé đang lên mạng xem tranh ảnh, hai ngày nay Bánh Bao chán đi học, mặc cho phụ thân bé nói thế nào cũng không chịu đi, nhất quyết không đi nhà trẻ, Tư Không Cảnh Hoán thì bị ba đưa về nhà chính của nhà Tư Không để an ủi ông nội nhóc ấy vì nhớ cháu mà đau thấu tâm can. Ô Thuần Nhã còn phải đi học, không có thời gian ở nhà mỗi ngày với bé, cho nên, Tiểu Bánh Bao liền danh chính ngôn thuận đến công ty cha bé, mỗi ngày đều có rất nhiều mĩ nữ đến phòng tổng giám đốc lắc lư, chính là vì muốn xem toàn thân trên dưới đứa bé được Tư Không Viêm Nghiêu mang đến, tức là bé đây.

Không có biện pháp mà, ngày đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc anh minh thần võ như núi băng di động của bọn họ lộ vẻ mặt tươi cười cưng chiều bế một đứa nhỏ bụ bẫm mập mạp đến đi làm khiến mọi người đều cảm thấy tận thế đã đến, lúc ấy mọi người ở các phòng ban đều tuyên truyền cho nhau, tổng giám đốc của bọn họ đã bị tà linh nhập vào người, bằng không sao có thể tồn tại cảm giác ôn nhu này chứ. ⊙▽⊙

Cho nên hai ngày nay tuy thường xuyên phải chứng kiến hình ảnh đánh sâu vào hệ thần kinh, nhưng bọn họ không ai dám đi hỏi, không có cách nào, tổng giám đốc đại nhân đối với bọn họ vẫn luôn là đại băng sơn đẹp trai ngông cuồng ác bá (>_

Hôm nay nghe nói Tư Không Viêm Nghiêu phải đi đến công ty chi nhánh thị sát, mấy người phụ trách các ban đều chạy tới phòng tổng giám đốc tầng 29, để được chiêm ngưỡng bé con siêu cấp đáng yêu trong truyền thuyết kia, ờm…cũng là để điều tra thân phận của bé con này luôn.

Bánh Bao ngẩng đầu nhìn mỹ nhân thứ sáu chạy tới tiến hành quan tâm thân thế mình trong sáng hôm nay, hưng phấn ban đầu đã biến mất gần như không còn, nếu Tư Không Viêm Nghiêu có ở đây, nhất định bé sẽ xem thường cha mình, cậu hỏi vì sao ư? Đương nhiên bởi vì tất cả các mỹ nhân không có ngoại lệ đều hỏi quan hệ giữa bé và cha bé, sau khi biết bé là con của Tư Không Viêm Ngiêu đều có biểu tình u ám thê lương, cứ như bị phán tử hình (>___

Khúc Tân cầm một hộp bánh quy chocolate chip gõ cửa văn phòng, giọng của bé con cách cánh cửa truyền tới, “Mời vào.”

Vừa vào cửa cô đã thấy bé như bộ trưởng ngồi trên sofa, mỗi tội vẻ mặt không tốt lắm.

Đặt hộp nhỏ lên bàn làm việc của Tư Không Viêm Nghiêu, Khúc Tân nở nụ cười khéo léo, “Tiểu thiếu gia, đây là tổng giám đốc cố ý phân phó tôi mang đến cho ngài, ngài ấy còn nói phải chờ một lát nữa mới về được, cho nên tiểu thiếu trước ăn thứ này lót dạ.”

Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ gật gật đầu, bất quá lúc này bé không còn tươi cười đáng yêu như bình thường, bởi vì bây giờ bé đang tức giận đây.

Khúc Tân không khỏi nhíu mày, hai ngày nay cô đã rõ ràng, lãnh đạo trực tiếp của cô đối với đứa nhỏ này sủng ái ôn nhu thế nào, nếu biểu tình này của bé mà bị anh nhìn thấy không khéo anh phá luôn cái văn phòng này mất!

“Sao tiểu thiếu gia không ăn?” Cô là thư kí số một của tổng giám đốc, cho nên phải vì tổng giám đốc phân ưu, vì tiểu thiếu gia phục vụ.

“Bảo cô ta ra ngoài đi.” Nâng đầu ngón tay nhỏ chỉ vào đại mỹ nhân ngồi trên sofa, Bánh Bao lạnh lùng nói.

Khúc Tân quay đầu, còn chưa mở miệng, giọng nói lộ vẻ chói tai mang theo tức giận của Nhan Nghi đã vang lên, “Cháu dựa vào cái gì mà bảo cô ra ngoài, cô là ở đây chờ tổng giám đốc, cô có chuyện phải báo với anh ấy.”

Bánh Bao bỏ một miếng bánh quy vào miệng, không thèm nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Nhan Nghi.

Nhan Nghi mặt nhăn mày nhíu, đứa nhỏ này thật đáng giận, cô đi vào còn chưa nói gì đã đuổi cô ra ngoài, vốn cô còn muốn đến nịnh bợ tiểu thiếu gia trong truyền thuyết này, nhưng thằng nhóc xấu xa này căn bản không thèm phản ứng với cô ta.

Khúc Tân nhíu mày, “Trưởng phòng Nhan, hiện tại tổng giám đốc không có mặt ở đây, chờ tổng giám đốc về cô hãy quay lại tìm.” Ở tập đoàn Tư Không, chỉ sợ không có mấy người phụ nữ không có ý định bò lên giường hai anh em nhà Tư Không, mặc dù có không ít người có thể bò lên, nhưng không đồng nghĩa với việc cứ tiếp tục được lên. Nhất là người phụ nữ trước mặt này, nghe nói cô ta nhân cơ hội tiệc rượu giả bộ say quyến rũ chủ tịch Tư Không Dực Dương, đáng tiếc không thành công, giờ lại chạy đến chỗ tổng giám đốc, thật sự là một người phụ nữ có suy nghĩ kì lạ.

“Cô chẳng qua chỉ là một thư kí tổng giám đốc nho nhỏ, thư kí của tập đoàn Tư Không này không thiếu người như cô, cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi.” Nhan Nghi đối với người phụ nữ dáng người tầm thường, khuôn mặt tầm thường này đã sớm nhìn không thuận mắt, nhưng người phụ nữ này lại có thể mỗi ngày tiến tiến lui lui trước mặt Tư Không Viêm Nghiêu, không chắc sau lưng người khác có làm ra mấy việc không ra người gì không đâu!

Khúc Tân cũng hơi tức giận, người này thật sự không thể nói lý, tuy nhiên cô còn lý trí, ít nhất không thể cãi nhau trước mặt đứa nhỏ, nếu không dọa tới tiểu thiếu gia liền xong đời.

Bánh bao nhỏ Ô Trạch Vũ mở to mắt nhìn Nhan Nghi cách mình không xa, lúc này Bánh Bao nghĩ, hóa ra người đàn bà không nói lý lẽ là cái dạng này, thật sự là được mở rộng tầm mắt.

“Dì ầm ĩ quá đấy.” Bánh Bao chổng mông chống lên bàn làm việc, chân nhỏ giẫm lên ghế xoay, đây là một động tác rất nguy hiểm.

Nhan Nghi không ngờ đứa nhỏ này lại không lễ phép như vậy, cô ta đi đến bàn làm việc, cúi đầu đối diện với Bánh Bao miệng còn nhồi đầy bánh quy nói, “Đứa nhỏ này sao không lễ phép như vậy, nhà cháu dạy cháu thế nào, chẳng có chút giáo dưỡng nào, còn nữa, phòng tổng giám đốc là nơi cháu có thể ăn đồ vặt sao, nơi này có không ít tài liệu làm ăn, nếu cháu nghịch rối lên thì làm thế nào!”

Tiểu Bánh Bao bị giọng nói chói tai của cô ta làm cho sợ tới mức run run, suýt chút nữa nấc nghẹn.

Bé ghét nhất bị người ta nói là không lễ phép, bé là cục cưng ngoan ngoãn nhất, ngay cả cha và phụ thân bé cũng khen bé như thế.

Hơn nữa người đàn bà này còn nói bé không có gia giáo, vậy không phải là nói phụ thân bé không tốt sao! Cô ta cư nhiên dám mắng phụ thân bé! Đây là điều mà Bánh Bao không thể nhịn nổi!

Bánh Bao phẫn nộ, Bánh Bao bùng cháy, Bánh Bao hai tay chống nạnh, đứng trên ghế xoay.

“Cô là cái thá gì mà dám nói phụ thân tôi như vậy, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có là tiên nữ hạ phàm thì cha tôi cũng sẽ không lấy cô đâu, cô chết tâm đi, cũng không biết tự soi gương, nhìn cái mặt như lăn qua cả đống bột mì, trắng bệch dọa người! Cha tôi là người rất biết thưởng thức, nếu cô đứng trước mặt cha tôi, nhất định sẽ dọa cha tôi chạy mất đấy!” Nói xong còn cầm bánh ném về phía Nhan Nghi.

Nhan Nghi không ngờ đứa nhỏ này hung hãn như vậy, mắng người mà còn không quên né ám khí, hơn nữa còn nhắm thẳng vào mặt cô nữa chứ.

Khúc Tân trong lòng liên tục trầm trồ khen ngợi, không hổ là con của tổng giám đốc, cái tính tình này, cái khả năng ăn nói này, quá ngầu!

Cô ngẩng đầu nhìn, lúc này Bánh Bao đang đứng trên ghế dựa, tuy rằng vẫn đáng yêu, nhưng Bánh Bao lại khiến người ta cảm thấy giờ phút này bé vô cùng cao lớn, vô cùng hung hăng.

Nhan Nghi xoa vụn bánh dính trên mặt, thét chói tai vươn tay về phía Bánh Bao, “Nhãi con, mày muốn ăn đòn à!”

Bánh Bao nhanh nhẹn trốn đi, nhưng bé lại đã quên, bé là cái bánh bao thịt tròn tròn mập mập chỉ có một mẩu, mà bánh bao thịt lúc này đang đứng trên ghế dựa có thể xoay tròn, cho nên, tuy rằng bé có thể tránh được móng vuốt của cô ta, nhưng vẫn dính phải bi kịch.

Tư Không Viêm Nghiêu vừa đẩy cửa liền nhìn thấy một màn nguy hiểm như vậy, đứa con đáng yêu của anh bị một ả đàn bà đẩy xuống ghế xoay, đầu bé lập tức đập xuống mặt bàn làm việc, kêu một tiếng thật mạnh.

“Bánh Bao!” Tư Không Viêm Nghiêu khẩn trương kêu lên.

“A!” Nhan Nghi bị người đàn ông phía sau dọa cho thét chói tai.

“Tiểu thiếu gia!” Đây là tiếng la của Khúc Tân không kịp đỡ Bánh Bao, chỉ biết để tiểu thiếu gia cụng đầu vô bàn.

Cộng thêm….

“Oa~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!! Đau quá!!~~~~~ hu hu hu hu~~~~~~~~~~oa~~~~~~~~~~” Bánh Bao nháy mắt hóa thân thành Godzilla trong truyền thuyết, tiếng khóc la này ngày đó nhân viên trong phạm vi mười tầng đều có thể nghe thấy được.

Bình luận

Truyện đang đọc