BAO NUÔI NHỊ THIẾU



Hậu đám cưới của Đàm Lạc Y và Lục Nghị Nhất, sau khi mọi người đã ra về hết Vân Thường nhìn quanh không thấy Ngạo Dực Bằng đâu liền muốn đi tìm anh. Phía trên bục làm lễ Vân Thường nhìn thấy Ngạo Dực Bằng đang ngồi một góc thì liền đi đến ngồi xuống bên cạnh anh

“ Ngạo tổng có muốn đi tăng hai với tôi không?”

“ Tăng hai sao? Cô mời?” Ngạo Dực Bằng bổng nhiên bật cười

“ Được, tôi mời anh” Vân Thường đưa ví tiền của mình lên lắc lắc tay như nói “ trong này đủ để mời anh”

Ngạo Dực Bằng cười cười thu lại vẻ mặt buồn bã, đứng dậy trước, chìa tay ra để đỡ Vân Thường đứng dậy. Nhìn thấy bàn tay thon dài hoàn mỹ của ai đó đang chìa ra trước mặt mình, Vân Thường không ngại nắm lấy làm điểm tựa để đứng dậy...

Điểm đến của hai người chính là quán rượu sinh viên theo phong cách Hàn Quốc khá là trẻ trung

“ Chúng ta đều già hết rồi đấy” Ngạo Dực Bằng nói nhỏ vào tai Vân Thường. Khoảng cách gần quá khiến mặt Vân Thường đỏ ửng

“ Không sao.... Đây là quán rượu của tôi đấy” Vân Thường nháy mắt kéo Ngạo Dực Bằng vào trong


“ Cô là chủ của quán rượu này sao?” Ngạo Dực Bằng vào trong quán, chọn một góc có thể nhìn ra bên ngoài ngồi xuống, ngắm nghía xung quanh một lúc rồi mới quay lại hỏi Vân Thường

“ Phải, tôi kinh doanh quán rượu này từ lúc còn học đại học” Vân Thường mang ra hai chai rượu soju và một ít đồ ăn kèm

“ Quán này nhân viên toàn trai đẹp nhỉ?” Ngạo Dực Bằng nhìn dàn nhân viên một lượt

“ Tôi không thích tuyển nhân viên nữ, hơn nữa đây là quán rượu đấy... con gái không nên làm thêm ở đây” Vân Thường cười

“ Bà chủ à, không biết tôi sau này có thể thường xuyên đến đây được không?” Ngạo Dực Bằng nhai nhai một miếng mực nướng trong miệng tiện hỏi

“ Rất hân hạnh nếu anh không cảm thấy mình già... Tôi nhìn anh chỉ giống chàng thanh niên 20 tuổi” Vân Thường uống một ngụm rượu, vị ngọt ngọt, đắng đắng của rượu từ từ chảy xuống cổ họng Vân Thường

....

“ Ngạo Dực Bằng ơi là Ngạo Dực Bằng... Anh vẫn không biết tôi thích anh sao??” Vân Thường say bí tỉ, bên cạnh vỏ chai soju cũng trên dưới 10 chai. Vân Thường lúc này chẳng còn kiêng kị đi đến ngồi xuông cái ghế trống bên cạnh Ngạo Dực Bằng choàng tay qua vai anh hỏi

“ Bà chủ à, cô say rồi, nào tôi đưa cô về nhà” Ngạo Dực Bằng vẫn còn chút tỉnh táo đứng lên dìu Vân Thường

“ Tôi hỏi anh, tại sao anh lại không thích tôi?” Vân Thường đứng không vững tay ôm cổ Ngạo Dực Bằng đầu nhỏ tựa vào lồng ngực anh, cảm giác ấm áp đến lạ thường

Ngạo Dực Bằng dìu Vân Thường ra khỏi quán rượu, để cô ngồi lên xe thắt dây an toàn xong hết liền không biết mang cô đi đâu, anb cũng không biết nhà cô ở đâu nha...

“ Thường Thường, rốt cuộc là nhà em ở đâu?” Ngạo Dực Bằng chống tay lên vô lăng nhìn Vân Thường đang ngủ say lẩm bẩm

Vân Thường bổng nhiên ngồi dậy mở to mắt khiến Ngạo Dực Bằng giật mình. Vân Thường nhìn xung quanh, lại dừng lại trên người Ngạo Dực Bằng nhoài người về phía anh mặt sát mặt... Trên người Ngạo Dực Bằng luôn có mùi hương nước hoa nam tính dịu dàng, là mùi mà Vân Thường rất thích, hôm nay hơi thở của anh còn có hơi men thoang thoảng. Mùi nước hoa nam tính dịu dàng cùng hơi men đang nhè nhẹ toả ra khiến Vân Thường mê mụi, không nhịn được muốn ngửi nhiều hơn.

“ Thường Thường, em đừng đến gần nữa” Ngạo Dực Bằng dùng chút phản kháng của mình để cảnh cáo Vân Thường

Vân Thường không nghe thấy, u mụi từng chút từng chút ép Ngạo Dực Bằng vào thành ghế, mũi chạm mũi, môi chạm môi... Vân Thường vụng về rụt cổ lại một chút thì bị tay Ngạo Dực Bằng giữ đầu lại. Ngạo Dực Bằng anh là đàn ông chân chính, lại có chút men say trong người anh cũng không kìm chế được nữa chế trụ ngược lại Vân Thường, hưởng thụ đôi môi ngọt ngào của cô.... Không khí trong xe vô cùng nóng, Ngạo Dực Bằng chỉnh xe ở chế độ tự lái sau đó tập trung công việc chính của mình là phục vụ Vân Thường...


Xe vừa dừng trước cổng nhà Ngạo Dực Bằng không kiêng dè bế Vân Thường vào trong. Đi một nước thẳng lên đến phòng ngủ, thả cô xuống giường lớn.

Vẻ bề ngoài nhìn Ngạo Dực Bằng là một tổng tài ôn nhu hoà nhã và có cả chút badboy khi gặp cô gái nào anh cũng đều thả thính. Mọi người lầm tưởng Ngạo Dực Bằng là một người bên cạnh lúc nào cũng có phụ nữ, nhưng thực chất anh chưa bao giờ mang phụ nữ về nhà... Đây là lần đầu tiên Ngạo Dực Bằng đưa phụ nữ về nhà và lại nằm trên chính giường của mình...

Vân Thường cảm thấy trong người sắp bùng nổ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy khó chịu như vậy. Quanh mũi vẫn là mùi hương khiến cô u mê, trên người thì bị sờ soạng khắp nơi, cổ họng có chút khan Vân Thường rên rỉ

Ngạo Dực Bằng bây giờ trong mắt đều hoàn toàn bị dục vọng đánh gục, nơi nào đó đã trở nên cứng rắn, lại nghe thấy tiếng Vân Thường rên rỉ, Ngạo Dực Bằng mò tìm đôi môi mọng của Vân Thường, tham lam mút hết chất ngọt ngào của cô. Cơ thể Vân Thường mềm nhũn, Vân Thường cô muốn nhiều hơn nữa, hai tay chủ động ôm lấy cổ Ngạo Dực Bằng muốn làm tiểu hồ li quấn lấy anh cả đêm...

Sau màn mây mưa kịch liệt buổi tối thì đến tận trưa Vân Thường mới tỉnh dậy, cô nhớ rõ mọi việc đã xảy ra, sờ tay sang bên cạnh, độ ấm đã không còn nữa, có lẽ Ngạo Dực Bằng thức dậy đi làm từ lâu. Cảm thấy có chút muốn cười nhạo bản thân. Cô yêu Ngạo Dực Bằng nên mới không chút suy nghĩ trao thứ quý giá cho anh. Cho dù sau này không gặp lại anh nữa thì cô cũng không chút hối hận.

Ga trải giường màu trắng đơn giản bình thường, nay lại xuất hiện một vết đỏ “ Có lẽ anh ấy nhìn thấy rồi” Vân Thường tự nhủ rồi cười buồn. Sau khi giúp anh thay bộ trải giường mới, Vân Thường xuống nhà nhìn thấy trên bàn ăn có mảnh giấy

“ Ở nhà đừng đi đâu, đợi anh về”

Cầm mẫu ghi chú trong tay Vân Thường không biết nên vui hay buồn. Trước tiên cô sẽ đi siêu thị và nấu gì đó cho anh...

Ngạo Dực Bằng về đến nhà không thấy Vân Thường đâu, trong lòng có chút vội muốn đi tìm cô, anh vừa chạy ra khỏi cửa thì gặp Vân Thường đi siêu thị trở về

“ Không phải anh bảo em ở trong nhà hay sao? Em đã đi đâu vậy?”

“ Em đi siêu thị mua ít đồ, tủ lạnh nhà anh chẳng còn gì để ăn cả” Vân Thường giơ túi đồ siêu thị lên trước mặt, trả lời anh

“ Anh xách cho” Ngạo Dực Bằng tiếp lấy hai túi đồ trên tay Vân Thường, đi vào nhà.

Không khí có chút kì quái, không ai nói với ai câu nào. Vân Thường trong bếp chuyên tâm nấu nướng, Ngạo Dực Bằng tắm xong liền muốn xem cô

“ Nhìn hình ảnh này chúng ta rất giống một gia đình” Ngạo Dực Bằng khoanh tay, đứng tựa lưng vào thành bếp nhìn Vân Thường nói

“ Ai làm gia đình với anh chứ” Vân Thường liếc xéo anh nhưng trong lòng có một chút vui vẻ


“ Vân Thường... Khi nãy lúc về đến nhà không nhìn thấy em đâu, bỗng nhiên anh đã ngộ ra được một vài thứ” Ngạo Dực Bằng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nói

“ Là điều gì thế?” Vân Thường tay bận rộn cắt hành nhưng tai vẫn lắng nghe anh nói

“ Em rất quan trọng...” Ngạo Dực Bằng đi đến phía sau Vân Thường, ôm lấy cô, cằm anh đặt lên vai cô. Mùi hương quen thuộc của anh quanh quẩn mũi Vân Thường khiến cô có chút đỏ mặt nhớ đến hình ảnh tối qua. Nhưng mà...

“ Em... Em không muốn làm người thay thế” Vân Thường có chút muốn tránh né anh

“ Anh chợt nhận ra là anh thích em, không phải kiểu thay thế” Ngạo Dực Bằng chắc chắn nhìn cô

“ Không phải? Không phải người anh để trong lòng là Lạc Y sao?” Vân Thường ngước cổ lên nhìn anh

“ Không phải... Lúc em biến mất anh đã xác định được ranh giới của em trong lòng anh rồi” Ngạo Dực Bằng dùng sức lắc đầu " Vậy nên... Em có thể chấp nhận anh không?" Ngạo Dực Bằng căng thẳng hỏi

Vân Thường xoay người lại nhìn Ngạo Dực Bằng, sâu thẳm nhìn vào ánh mắt chân thành của anh... Cô rơi nước mắt

" Em đừng khóc, xin em" Ngạo Dực Bằng đưa tay lao nước mắt cho Vân Thường, nỉ non

Vân Thường không nói gì, chủ động ôm anh; trong lồng ngực ấm áp của Ngạo Dực Bằng khe khẽ gật đầu. Cảm nhận được cô gật đầu rồi Ngạo Dực Bằng mới thả lỏng, mỉm cười rất vui vẻ " Em cứ ôm anh thế này đi, anh nấu ăn" nói rồi tiến lên một chút để gần hơn với bếp, bắt đầu đưa tay thuần thục nấu nướng. Còn Vân Thường vừa hưởng thụ lồng ngực ấm áp, lại vừa hưởng thụ sự ngọt ngào đến từ anh...






Bình luận

Truyện đang đọc