BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

"Thiếu quân chủ!"

Theo Diệp Phàm xuất hiện, Mộ Bạch, Đồ Phu và Mục Kình Thiên rối rít chào hỏi.

Đám người mặc đồng phục kia cũng đổ dồn ánh mắt vào Diệp Phàm.

"Các người là ai?"

Diệp Phàm nhìn đám người này, lạnh lùng hỏi.

"Thiếu quân chủ, bọn họ là người của tổ Long."

Mộ Bạch trả lời.

"Tổ Long?"

Diệp Phàm nhướng mày.

"Cậu là đệ tử của chiến thần Thiên Sách ư?”

Lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn đầu trong đám người nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng lên tiếng.

"Các người muốn làm gì?"

Diệp Phàm hờ hững cất lời.

"Chúng tôi nhận lệnh bắt cậu và Mộ Bạch đưa về thẩm vấn!"

Người này nói thẳng.

"Bắt chúng tôi về thẩm vấn?"

"Tôi đã phạm tội gì?"

"Quân đoàn trưởng Mộ đã phạm tội gì?"

Diệp Phàm lạnh mặt chất vấn.


"Cậu tùy tiện giết chóc ở Kim Lăng, tiêu diệt Thanh Môn và gia tộc Hoàng Bộ, tạo ảnh hưởng lớn đến xã hội. Cậu nói xem cậu đã phạm tội gì?"

"Còn Mộ Bạch, ông ta là người phụ trách quân Thiên Sách nhưng lại tự ý dẫn binh rời khỏi nơi trú quân, đây là tội lớn!"

Người đàn ông này lạnh lùng hừ mũi.

"Nói nhảm, cút đi!"

Diệp Phàm nói.

"Xem ra cậu nhất quyết ép chúng tôi ra tay!"

Người đàn ông này quát một tiếng, trên người tỏa ra khí tức khủng bố. Đám người phía sau ông ta cũng phát ra khí tức mạnh mẽ.

"Bảo vệ thiếu quân chủ!"

Mộ Bạch hô to.

Thành viên của Thiên Sách Vệ có mặt ở đây đều cầm vũ khí chặn trước mặt đám người này.

"Mộ Bạch, ông định làm gì thế? Dám đối địch với tổ Long, ông muốn tạo phản hả?"

Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Mộ Bạch.

"Tôi không muốn đối địch với tổ Long các người, nhưng hôm nay ai dám động đến thiếu quân chủ thì đừng trách tôi!

Mộ Bạch cất giọng lạnh như băng nói.

"Ông...

"Ông thật to gan, xem ra đại nhân nói không sai, quân Thiên Sách các người muốn tạo phản thật rồi!"

Người đàn ông hừ mũi, nét mặt u ám.

Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt đối phương.

Hắn vươn một tay bóp cổ người đàn ông này rồi nhấc bổng lên.

Sắc mặt người đàn ông này lập tức đỏ gay, cơ thể không ngừng giãy giụa.

Đám người tổ Long thấy vậy thì mặt biến sắc, muốn tấn công Diệp Phàm, nhưng Thiên Sách Vệ lập tức tiến lên đối kháng với người tổ Long!

"Quân Thiên Sách là đối tượng ông có thể tùy ý bôi nhọ đấy à?". Ngôn Tình Trọng Sinh

Diệp Phàm nhìn người đàn ông này, lạnh lùng quát.

Quân Thiên Sách có công cứu quốc, cũng vì vậy mà vô số chiến sĩ quân Thiên Sách đã chết thảm, mấy quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách cũng vì thế mà tàn tật.

Trên người sư phụ hắn chăng chịt vết sẹo.

Quân đoàn lập được nhiều công huân như vậy nhưng lại bị bôi nhọ là muốn tạo phản, Diệp Phàm không cho phép điều này xảy ra.

"Tôi

. tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!" "Cậu mau thả tôi ra, nếu không cậu..." Người đàn ông này dốc hết sức lực nói.

"Ăn ngay nói thật?"

Vậy thì tôi sẽ tiễn ông xuống suối Vàng hỏi các chiến sĩ quân Thiên Sách đã hi sinh vì Long quốc xem họ có muốn tạo phản hay không!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.


Rắc.

Nói xong hẳn vặn gãy cổ người này.

Tức thì người đàn ông này trợn to mắt, chết không nhắm mắt.

Thấy vậy, đám người tổ Long lộ vẻ kinh ngạc.

"Cậu..."

"Mang theo thi thể của ông ta cút đi, hoặc là chết!"

Người tổ Long nhìn Diệp Phàm, còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Phàm đã ném thi thể của người đàn ông kia xuống trước mặt bọn họ.

"Rút quân!"

Một người trong tổ Long mắt lấp lóe, dứt khoát ra lệnh.

Cả đám nhanh chóng mang theo thi thể của người đàn ông kia rời khỏi Bách Hoa Lâu.

"Thiếu quân chủ, ngài giết người của tổ Long, e là sẽ gặp rắc rối!"

Sắc mặt Mộ Bạch nặng nề. "Tổ Long này rất đáng gờm sao?"

Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.

"Tổ Long là một tổ chức do Nội Các thành lập." Mộ Bạch trả lời.

Nội Các!"

Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng.

Hắn biết Nội Các, đó là cơ quan tối cao của triều đình Long quốc.

"Nội Các lập ra tổ Long là để áp chế Chiến Bộ. Chiến Bộ cũng nắm giữ quân quyền, tất nhiên khiến người ta e ngại."

"Mà tổ Long có quyền lực còn cao hơn cả tam ti, nếu bọn họ muốn bắt ai thì không cần lý do nào hết, hơn nữa không ai có thể ngăn cản."

"Thậm chí trong Chiến Bộ, ngoại trừ Long Soái ra, ai bọn họ cũng dám bắt, bao gồm chín quân chủ."

"Hơn nữa, trong tổ Long có các kỳ nhân dị sĩ, ai nấy đều có tuyệt kỹ và thực lực cực kỳ đáng sợ. Vì vậy Chiến Bộ và chín quân đoàn không có ai dám đắc tội tổ Long!"

Mộ Bạch nói rõ mười mươi.

"Hừ, tôi không quan tâm bọn họ là tổ gì, dám bôi nhọ quân Thiên Sách thì phải chết!"


Diệp Phàm hừ mũi đầy khinh thường, sau đó nhìn Mộ Bạch: "Ông đừng lo, nếu bọn họ không phục thì cứ tới tìm tôi."

Tiếp đó hắn gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, thiếu chủ!"

Ở đầu bên kia vang lên một giọng nói nũng nịu, là Cơ Như Yên.

"Bây giờ cô điều động toàn bộ lực lượng của Bách Hoa Lâu, bằng bất cứ giá nào cũng phải điều tra ra vị trí trụ sở chính của Thiên Phạt trong thời gian ngắn nhất cho tôi!"

Diệp Phàm thẳng thừng ra lệnh.

Hôm nay sau khi chạm trán người của Thiên Phạt, Diệp Phàm không thể đè nén được ý muốn tiêu diệt Thiên Phạt nữa.

Hắn nhất định phải mau chóng tìm được trụ sở chính của Thiên Phạt, tiêu diệt tổ chức này, bắt kẻ chủ mưu phía saul

"Vâng, thưa thiếu chủ!"

"Tôi sẽ dốc toàn sức lực tìm ra vị trí trụ sở chính của Thiên Phạt!"

Cơ Như Yên đáp lời.

"Tốt!"

Nói xong Diệp Phàm định cúp máy, nhưng đúng lúc này giọng nói của Cơ Như Yên lại vang lên: "Thiếu chủ..."

"Còn chuyện gì nữa sao?"

Diệp Phàm hỏi.

"Không có."

Cơ Như Yên ở đầu dây bên kia ngập ngừng không nói ra.

Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều, lập tức cúp máy.


Bình luận

Truyện đang đọc