BÉ CHÂN NGẮN

Bụng Kiều Thẩm ngày một lớn, cậu cũng trở nên lười biếng hơn.

Ngày nào cậu cũng cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ không muốn động đậy, sáng sớm rời giường Tạ Dịch phải dỗ dành rất lâu.

Anh ngồi ở mép giường, nhìn Kiều Thẩm treo trên người mình, hai mắt nhắm nghiền, nói thế nào cũng không chịu mở ra, thầm thở dài.

Aiii, tiểu tổ tông.

Tạ Dịch rất đau lòng Kiều Thẩm, bụng cậu ngày càng lớn, đi lại càng khó khăn.

Mỗi ngày anh đều đưa người đến tận cửa lớp mới yên tâm, sau lại đứng ở cửa lớp đón cậu tan làm.

Kiều Thẩm ôm bụng đứng trên bục một lúc mới ngồi xuống, vừa đọc sách, vừa xoa xoa bụng.

Trong bụng cậu là đứa con của hai người bọn họ.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trái tim Tạ Dịch đều cảm thấy được lấp đầy.

Kiều Thẩm đang mang thai, dù có khó chịu đến mấy cũng sẽ không để lộ trước mặt học sinh. Trên bục giảng, cậu vĩnh viễn là một người thầy trầm ổn, đáng tin cậy.

Chỉ là mỗi khi tan học, thời điểm nhìn ra cửa, thấy Tạ Dịch đang đứng chờ, cậu lại cảm thấy dường như mình sắp ngã lăn ra.

Cậu không muốn làm gì cả, chỉ muốn được ngủ trong vòng tay anh.

Ngay khi về đến nhà, Kiều Thẩm lại nhão nhão dính dính đi theo anh, giống như bé mèo con lười biếng thích làm nũng.

“Tạ Dịch, anh có thể ôm em một cái được không?” Giọng Kiều Thẩm mềm mại, vươn hai tay về phía anh.

Tạ Dịch mỉm cười, ôm cậu ngồi xuống đùi mình, Kiều Thẩm dựa vào lòng anh, mơ màng sắp ngủ.

Từ khi mang thai, tin tức tố hương sữa trên người Kiều Thẩm càng thêm nồng đậm, từ hương sữa êm dịu đơn thuần, biến thành hương sữa ngọt ngào xen lẫn hương rượu Rum nồng ấm, vô cùng dễ ngửi.

Mỗi ngày Tạ Dịch đều thích ghé vào gáy cậu, hít sâu vài cái, yên lặng đè nén xúc động trong cơ thể.

May mắn thay, sau khi đánh dấu, hương vị này chỉ chính anh mới ngửi được.

Tạ Dịch nhìn mèo con trong tay, không nhịn được cúi người hôn xuống.

Kiều Thẩm lười biếng mở mắt ra nhìn anh, trong mắt là ỷ lại sâu sắc, cậu vươn tay, víu lấy cổ anh kéo xuống, cánh tay không có chút sức lực nào, nhưng Tạ Dịch vẫn hợp tác cúi đầu.

Omega trong thời gian mang thai tiết ra kích thích tố làm Kiều Thẩm trở nên vô cùng dính người như trong kì phát tình, nhưng ý thức vẫn rõ ràng, chứ không phiêu du lơ lửng như trong những ngày đó.

Vì vậy, lúc mới đầu, Kiều Thẩm luôn cảm thấy xấu hổ, khi muốn hôn Tạ Dịch, cậu chỉ biết đứng tại chỗ nhìn anh, trong mắt là khao khát và tủi thân.

Tạ Dịch lần nào cũng mỉm cười bước về phía cậu, dịu dàng ôm cậu vào lòng, nụ hôn quý trọng rơi trên đỉnh đầu rồi nhẹ nhàng mà dừng dưới đáy lòng Kiều Thẩm.

Đường hầm hai chiều nay đã trở thành đường hai chiều được ánh nắng ngày hạ chiếu sáng.

Kiều Thẩm nằm trong lòng Tạ Dịch, kéo đầu anh xuống chậm rãi hôn môi, hôn hôn, sau đó anh lại lấy lại quyền chủ động.

Kiều Thẩm cũng không để ý, chỉ toàn tâm tận hưởng nụ hôn của anh, đầu lại bắt đầu lay động nhè nhẹ.

Một lúc sau, Tạ Dịch nhìn bé mèo sữa khép hờ mắt dựa trên cánh tay anh đã ngủ say lúc nào không hay, anh lau nước miếng nơi khoé miệng cậu rồi ôm về giường.

Bình luận

Truyện đang đọc