BÉ CƯNG TINH QUÁI - MAMI CỦA TUI, TỰ TUI SẼ GIÀNH

Cận Tri Thận lạnh nhạt ừ một tiếng rồi tiếp tục dặn dò: “Ăn tối xong thì đón Tiểu Bảo về.”

“Vâng thưa chủ tịch.”

Sau khi anh cúp điện thoại, Cận Tri Dực ngồi bên cạnh nghiền ngẫm rồi mở miệng: “Chậc chậc, anh à, anh quả là lợi hại, ngay cả con mình cũng lợi dụng được.”

Mấy ngày nay Cận Tri Thận không làm gì cả, khiến Cận Tri Dực cho rằng anh mình thật sự cứ như thế luôn chứ… bây giờ xem ra sự lo lắng của anh ta là không cần thiết.

Cận Tri Thận không nói gì, làm sao anh có thể cho phép Giang Tiêu Tiêu cắt đứt quan hệ với mình được…

Anh à, anh xem Tiểu Bảo đi kìa, thằng bé quan trọng với chị dâu chưa kìa! Còn anh thì sao… còn phải cố gắng hơn!” Cậu hai Cận không sợ chết mà nói.

Cận Tri Thận cho anh ta một ánh mắt lạnh lẽo rồi nói: “Không cần kỳ nghỉ ba tháng nữa à?”

Cận Tri Dực hoảng sợ ngồi thẳng dậy, anh ta vội vàng xua tay.

“Không, không, không, em nói đùa thôi mà, chắc chắn trong lòng chị dâu anh mới là quan trọng nhất.”

“Biến đi.”

“Vâng thưa anh, em không làm phiền anh nữa.” Cận Tri Dực cầm áo khoác lên rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha, chợt anh ta khựng lại như nhớ ra điều gì đó.

“Đúng rồi anh à, anh để tài xế đưa Tiểu Bảo đến chỗ chị dâu, thế ba mẹ có biết không?”

Mấy ngày vừa rồi Tiểu Bảo vẫn luôn ở chỗ ông bà Cận.

Cận Tri Dực vừa dứt lời, một giọng nói đầy vội vã vang lên ngoài cửa.

“Tri Thận, Tiểu Bảo đâu? Sao tan học lâu như vậy rồi mà thằng bé vẫn chưa về? Có phải là nó chỗ con không?”

Là ông bà Cận đến rồi.

Hai người bọn họ ở nhà đợi rất lâu mà vẫn không thấy Tiểu Bảo về, thế là trực tiếp đến chỗ Cận Tri Thận.

Cận Tri Thận day đầu mày, sao anh lại quên ba mẹ mình được nhỉ?

Bà Cận quan sát biệt thự một lượt rồi nói với vẻ lo lắng: “Cũng không thấy Tiểu Bảo đâu! Có phải là đang ở trong phòng không?”

Nói rồi bà Cận định đi vào trong phòng.. net

Cận Tri Thận gọi lại: “Mẹ à, Tiểu Bảo không có ở đây.”

“Gi? Không có ở chỗ con ư? Vậy nó đi đâu? Tan học lâu rồi mà vẫn chưa về nhà, gọi cho tài xế cũng không nghe máy, không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?”

Bà Cận tỏ ra vô cùng sốt ruột, dường như định gọi điện báo cảnh sát ngay lập tức.

Cận Tri Thận vội vàng trấn an: “Ba mẹ, Tiểu Bảo đang ở nhà bạn con, thằng bé rất an toàn, ba mẹ không cần phải lo đâu, lát nữa con sẽ bảo tài xế đón Tiểu Bảo về.”

Nghe con trai nói vậy, cuối cùng bà Cận cũng cảm thấy yên tâm.

Từ từ… bạn?

Bà khẽ cau mày, rồi hỏi bằng giọng nghi ngờ.

“Chính là người bạn nữ lần trước ấy hả? Hai đứa có tiến triển gì chưa? Phát triển đến mức độ nào rồi? Khi nào dẫn con bé đến cho ba mẹ gặp một lần xem nào!”

Nói xong, bà Cận cũng phấn khởi, có phải là bà sắp có con dâu không?

Cận Tri Thận mím môi, không nói gì.

Phát triển đến mức nào ư? Đến mức cắt đứt quan hệ rồi..

“Thằng nhóc này, nói gì đi chứ?”

Bà Cận thấy anh không nói năng gì thì hơi lo lång.

Ông Cận cũng lên tiếng: “Tiểu Bảo ở chỗ con bé, vậy sao con lại ở đây? Nếu không con cho người đi đón cả hai luôn bây giờ đi, để ba và mẹ con gặp một lần.”

“Đúng đẩy, đúng đấy, con dâu của mẹ rốt cuộc trông ra sao mà có thể khiến cả con trai và cháu trai của mẹ thích như vậy nhỉ? Mau, mau, mau gọi cho tài xế đi.”

Ông Cận cũng góp lời: “Đúng vậy, nếu thật sự thích con bé ấy thì tranh thủ dẫn người ta đến cho chúng ta xem.”

Cận Tri Dực ngồi trên ghế số pha sung sướng xem trò vui, anh ta cười khoái trá, nói: “Ba mẹ à, ba mẹ đừng hành anh ấy nữa, người con dâu này cũng đừng trông ngóng nữa, người ta chạy mất rồi, Tiểu Bảo đang cố gắng tranh thủ giúp anh con đấy!”

Cận Tri Thận lạnh lùng liếc xéo Cận Tri Dực.

Bà Cận nghe vậy, lập tức quýnh lên.

“Có chuyện gì thế? Tri Thận, có phải con chọc giận con bé nên nó mới bỏ đi không?”

Cận Tri Thận: “Không phải đầu mẹ”

“Vậy nhất định là có liên quan đến con, mẹ đã nói với con rồi, không thể cứ xụ mặt với con gái được, phải dịu dàng, với cả…”

Tiếng dặn dò của bà Cận cứ vang lên bên tai, Cận Tri Thận day đầu mày, không biết phải làm sao.

Lúc này, Giang Tiêu Tiêu làm xong bữa tối và bưng thức ăn lên bàn, sau đó xới cơm cho Tiểu Bảo.

Trong mắt bé đầy ý cười, bé vui vẻ ăn cơm.

“Đây là bữa cơm ngon nhất mà con ăn trong mấy ngày nay đấy.”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Thích thì con ăn nhiều một chút.”

“Vâng ạ!”

Kết quả là một bữa tối đáng lẽ chỉ cần hai mươi phút là có thể ăn xong, nhưng Tiểu Bảo lại tốn hơn bốn mươi phút để có thể ở với Giang Tiêu Tiêu lâu hơn.

Tiểu Bảo đặt bát đũa xuống rồi nói bằng giọng non nớt: “Cô Tiêu Tiêu ơi, Tiểu Bảo ăn no quá, không muốn động đậy nữa, con có thể…”

“Không được.” Đương nhiên Giang Tiêu Tiêu biết rõ Tiểu Bảo nghĩ gì, nhưng cô thật sự không thể mềm lòng nữa.

“Tiểu Bảo à, con quên vừa rồi con đồng ý với cô điều gì rồi ư?”

Tiểu Bảo thở dài, bé biết mình không thể ở lại đây tối nay.

“Vậy cô Tiêu Tiêu ơi, sau này con có thể đến nữa không ạ?”

Tiểu Bảo mở to mắt nhìn cô với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Giang Tiêu Tiêu không đành lòng, đành phải đồng ý: “Con muốn đến thì cứ đến.”

Cho dù mình không muốn gặp thì có lẽ cũng không tránh được.

Tiểu Bảo nghe vậy, lập tức mỉm cười vui vẻ.

“Cô Tiêu Tiêu tốt nhất.”

Sau đó Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu lại trò chuyện thêm một lúc rồi mới ra về, dù rằng bé vẫn quyến luyến không thôi.

Giang Tiêu Tiêu tiễn bé đến dưới tầng, nhìn Tiểu Bảo được tài xế mang đi, nhất thời lòng cô ngổn ngang cảm xúc, nếu cứ tiếp tục như thế này nữa thì sớm muộn gì cô và Cận Tri Thận sẽ gặp nhau vì Tiểu Bảo. Sao mình lại không nhẫn tâm chứ?

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy bối rối vô cùng, cô lên nhà, đang định đóng cửa lại thì bỗng có một bàn tay ngăn cô lại.

Ai thế?

Giang Tiêu Tiêu sợ hết hồn, xoay người lại mới phát hiện ra là Giang Chấn.

Chuyện xảy ra mấy hôm trước dường như vẫn đang rành rành trước mặt, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu trở nên lạnh lùng.

Cô cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có vệ sĩ, bấy giờ mới thở phào một hơi, sau đó cô lạnh lùng nói: “Buổi tối thế này ông Giang đến đây làm gì?”

Giang Chấn tái mặt, mắng: “Giang Tiêu Tiêu, tao là ba mày, chẳng lẽ mày không mời tao vào nhà ngồi à?”

“Xin lỗi, nơi này không chào đón ông, ông có chuyện gì thì nói nhanh lên.”

Sắc mặt Giang Chấn rất khó coi, ông ta cũng không dây dưa nữa mà nói luôn mục đích mình đến đây.

“Giang Tiêu Tiêu, tao muốn mày giúp tao nghĩ cách liên lạc với Cận Tri Thận, để tập đoàn Giang thị và tập đoàn Cận thị hợp tác.”

Dự án này là dự án mà cả Giang thị lẫn Lam thị cùng nhau đầu tư.

Ở giai đoạn trước bọn họ đã đầu tư rất nhiều tiền mà dự án vẫn luôn không có tiến triển gì, nếu cứ tiếp tục như thế thì tổn thất quả thật khó mà tưởng tượng được, hiện giờ cũng chỉ có cách hợp tác với Cận thị…

Sau ngày hôm đó, dáng vẻ tức giận của Cận Tri Thận khiến người nhà họ Giang sợ hãi nên bọn họ yên tĩnh vài ngày, nhưng vì dự án, Giang Chấn chỉ có cách tìm đến Giang Tiêu Tiêu lần nữa.

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, cô nói với vẻ lạnh lùng: “Dựa vào đâu mà ông nghĩ rằng tôi sẽ giúp ông?”

Nhà họ Giang làm đủ loại chuyện quá đáng với cô hết lần này đến lần khác, Giang Chấn còn mặt mũi nào mà bảo cô giúp ông ta?

Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy buồn cười.

Mặt Giang Chẩn sa sầm, ngay sau đó ông ta nói: “Dựa vào mẹ mày.”

Bình luận

Truyện đang đọc