BÉ CƯNG TINH QUÁI - MAMI CỦA TUI, TỰ TUI SẼ GIÀNH

Cận Tri Thần nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ sửng sốt, dường như anh hơi do dự, nhưng rồi cũng nhanh chóng gật đầu.

Giang Tiêu Tiêu tiến lên gõ cửa, nói với bé con trong phòng: “Bé cưng à, cô nấu xong bữa tối rồi, nếu không ăn thì sẽ nguội mất, con đi ra được không?”

Trong phòng vang lên tiếng sột soạt, thế nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt.

Giang Tiêu Tiêu không ngừng cố gắng: “Con xem, cô vất vả cả ngày, bây giờ đói bụng lắm rồi, con đi ra ăn với cô được không? Bằng không lát nữa cô đau dạ dày phải đi bệnh viện, phải uống thuốc đắng mất, đáng thương lắm”

Bên trong lại im lặng một lúc, một lúc sau cánh cửa mở ra, một cái đầu nhỏ thò ra ngoài.

Cận Tri Thận hơi ngạc nhiên.

Trước kia nhóc con này giận dỗi cũng phải hơn một tuần mới nguôi.

Cả nhà xúm lại dỗ dành cũng không được.

Vậy mà không ngờ cô gái tên Giang Tiêu Tiêu này mới nói vài câu đã có thể khiến thằng bé nhượng bộ.

Cận Tri Thận kìm lòng không đặng mà nhìn cô gái bên cạnh mình lâu hơn.

Giang Tiêu Tiêu không chú ý đến anh, cô vui vẻ bế bé con ra và nói: “Tiểu Bảo ngoan quá, nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Tiểu Bảo gật đầu, không thèm nhìn ba mình một cái, bé ngồi lại xuống ghế rồi chuẩn bị ăn cơm.

Giang Tiêu Tiêu thấy Cận Tri Thần đứng đó có vẻ không có ý phản đối, bèn thuận miệng hỏi một câu: “Anh Cận đã ăn tối chưa? Hay là anh ăn chung với chúng tôi luôn nhé?”

Cô cũng chỉ hỏi khách sáo vậy thôi, nào ngờ Cận Tri Thận lại đồng ý thật: “Được, làm phiền cô”

Giang Tiêu Tiêu nghệt mặt ra, cô thầm nghĩ, anh đúng là không biết khách sáo nhỉ.

Nhưng cũng may tối nay nấu hơi nhiều, vì vậy Giang Tiêu Tiêu lập tức đi lấy thêm bát đũa, còn nói thêm: “Nếu ăn không quen thì chốc nữa ra ngoài ăn nhé”

Cận Tri Thận bình tĩnh gắp một miếng sườn, căn một miếng rồi nói: “Ngon lắm”

Giang Tiêu Tiêu thở phào một hơi.

Sau đó ba người bắt đầu dùng bữa, lúc này bầu không khí có chút gượng gạo.

Nhất là khi còn có một người đàn ông ngồi đối diện mình.

Mới gặp nhau lần đầu tiên thôi mà, tình hình hết sức kỳ quái.

May mà còn có Tiểu Bảo ở bên cạnh, Giang Tiêu Tiêu thỉnh thoảng lại gắp cá, bóc tôm cho bé, hoặc là đút cơm rồi lau miệng, ngay lập tức lực chú ý của cô cũng bị phân tán.

Cơm nước xong, Giang Tiêu Tiêu dọn bàn, rồi rót trà cho hai ba con bọn họ xuôi cơm.

Uống xong, cô nghĩ bụng, đến lúc hai người này phải đi rồi nhỉ?

Cận Tri Thận như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nhân thể nói luôn: “Cảm ơn cô Giang về bữa ăn tối nay, đã không còn sớm nữa, tôi đưa Tiểu Bảo về”

Giang Tiêu Tiêu thầm thở phào nhẹ nhõm.

€ô còn tưởng anh định ở lại luôn ấy chứ!

Thế là cô nói ngay: “Không có gì, một bữa cơm mà thôi”

Tiểu Bảo vừa nghe thế thì quýnh lên, bé ôm luôn chân của Giang Tiêu Tiêu và nhìn ba với vẻ mặt đề phòng: “Con không về đâu, con muốn ở với cô cơ”

Cận Tri Thận nhíu mày: “Đừng nghịch ngợm nữa, con đã làm phiền người khác cả ngày rồi”

“.Gon thích cô, muốn ngủ với cô.”

Tiểu Bảo bướng bỉnh nói, đồng thời hai tay bé cũng ôm chặt hơn.

Giang Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên.

Ban ngày cô đã cảm giác được Tiểu Bảo rất thích cô, nhưng cũng không ngờ bé còn muốn ở lại ngủ chung với mình.

Giang Tiêu Tiêu thấy sắc mặt Cận Tri Thận rất khó coi bèn giúp anh khuyên bé: “Tiểu Bảo à, con phải trở về nhà thôi, không thì ông bà nội sẽ rất lo lắng dấy”

“Không muốn đâu, muốn ngủ với cô Tiêu Tiêu cơ”

Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng như một chú thỏ con, khóe mắt cũng rơm rớm lệ.

Giang Tiêu Tiêu đau lòng muốn chết.

Trông dáng vẻ đáng thương ấy của bé làm cô không nỡ đuổi bé đi.

Tức khắc toàn bộ những lời khuyên nhủ đều bị chặn lại trong họng, thế là cô vô thức nhìn về phía Cận Tri Thận.

Không biết để Tiểu Bảo ở lại có khiến anh cảm thấy mình muốn trèo cao không?

Cận Tri Thận cũng không ngờ Tiểu Bảo sẽ ý lại một cô gái mới gặp lần đầu như thế.

Nhưng anh vẫn kiên quyết nói: “Theo ba về nhài”

Anh tuyệt đối không thể để Tiểu Bảo ở lại một mình với một người phụ nữ mới quen chưa đến một ngày được.

Giang Tiêu Tiêu cũng phần nào nhận ra được ý nghĩ của Cận Tri Thận, cô không thể làm gì khác hơn là nhẫn tâm nói với bé con: “Tiểu Bảo, sau này con muốn đến đây thì cứ đến, nhưng mà nhà cô thật sự không có chỗ nào để ngủ, hay là con với ba về nhà đi nhé? Được không nào?”

Tiểu Bảo dùng sức lắc đầu.

Cận Tri Thận không có nhiều kiên nhẫn như vậy, anh sải bước đến bế bé con lên: “Con giận dỗi cũng một vừa hai phải thôi, đừng ỷ vào ba chiều con thì thích làm gì thì làm”

Tiểu Bảo bị la rầy lập tức nức nở, bé nhìn thẳng vào ba mình một cách quật cường, không muốn thỏa hiệp.

Cận Tri Thận không muốn nuông chiều bé, anh nghiêng đầu nói với Giang Tiêu Tiêu: “Tối nay làm phiền cô Giang rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc