BỆNH HAY QUÊN

Nên công chiện rồi nha!!!!

Bất giác hắn chìm vào giấc ngủ sâu, cả người gân cốt như rã rời, đau nhức không chịu nổi.

Ninh Sơ cảm thấy có người đang ôm vai đút nước cho mình, mu bàn tay vừa đau vừa yếu bị một loại vật lạnh nào đó đâm vào, thái dương đau nhức.

Hăn từ từ nhướng mi, hai mắt mở ra một cái khe nhỏ, cảm giác mệt mỏi đột nhiên dâng lên như thủy triều, đè nặng ngàn cân.

"Ự..."

"Đã tỉnh rồi sao? Thuốc đã hết tác dụng, không phải bác sĩ nói sẽ hôn mê rất lâu sao?"

Một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai, vài mảnh vỡ kí ức mơ hồ từ đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu Ninh Sơ, những tiếng rêи ɾỉ mơ hồ kéo dài cùng tiếng khóc thê lương... Sắc mặt hắn trong phút chốc tái nhợt, lông mi run rẩy.

Đêm qua, toàn bộ ý thức của hắn thật hỗn loạn, một lúc mới có thể nhận ra người, một lúc sau lại không thể nhận ra người, lặp đi lặp lại nhiều lần, suýt nữa thì ngất đi vì khóc, nhưng bị tác dụng của thuốc hành hạ mà hắn không thể đi vào giấc ngủ.


Yến Hoài lúc đó đã dỗ dành hắn rất nhiều lần, cũng không cần biết hắn sợ cái gì.

"Cục cưng, đêm qua vẫn là anh," Ninh Sơ nhẹ nhàng bị bế lên, trên môi rơi xuống một nụ hôn ấm áp, "Còn nhớ không? Em vừa mới bị bắt đi thì anh liền tới cứu em, ôm em cũng là anh, cởϊ qυầи áo của em là anh, hôn em cũng là anh, ở trên giường cũng là anh. "

Anh biết tình trạng hiện tại của Ninh Sơ, trong đầu như có dây thần kinh đứt gãy, vô cùng mệt mỏi, nhưng bởi vì trí nhớ hỗn loạn, tiềm thức của hắn hoàn toàn không thể ổn định được, thân thể mềm nhũn nhưng tinh thần vẫn căng thẳng. Trong lòng như cheo vật gì đó, nửa mơ nửa tỉnh, càng ngủ càng mệt.

Mặc kệ Ninh Sơ có nghe hay không, Yến Hoài vẫn kiên nhẫn nói chuyện bên tai hắn hồi lâu, cho đến khi người trong lòng anh có vẻ thoải mái hơn, không chống đỡ được mà nhắm mắt lại, anh lại đặt hắn xuống giường, điều chỉnh tốc độ truyền dịch.


Bây giờ là 11 giờ trưa ngày Giáng sinh, đêm qua điên cuồng quá lâu, dọn dẹp xong cũng đã quá nửa đêm, Ninh Sơ đã hoàn toàn nhũn nhão trong ngực anh. Bản thân Yến Hoài cũng kiệt sức, bây giờ mới hồi phục được một chút.

Anh đóng cửa phòng ngủ bước ra ngoài, Từ Vi sáng sớm đã đến đây chờ, nói không chừng tối hôm qua có chút chuyện phiền toái cần xử lý.

"Có chuyện gì? Không phải đã nói rõ?" Yến Hoài sửa lại giọng điệu ôn tồn, âm trầm ngồi xuống sô pha, "Không được tha cho bất cứ kẻ nào, chúng nó đau chỗ nào, trả lại chỗ đó đau gấp mười lần không kém. Tốt nhất là nghiền hết xuống bùn cho tôi, không được để lại dấu vết, có hiểu không? "

"Tôi hiểu, nhưng là có hai kẻ thân phận khá đặc biệt."

"Thân phận đặc biệt?" Yến Hoài nhắm mắt lại, sốt ruột xoa xoa lông mày, thường ngày với ngữ khí này của anh, Từ Vi sẽ bắt đầu run sợ, trong đầu chạy nhanh một vòng thông tin.


—— "Một người tên là Đường Ân, một minh tinh nhó có chút danh tiếng, sự nghiệp rất hưng thịnh. Ở chung đoàn phim lẫn chung công ty với Ninh tiên sinh, chung công ty, nhưng hiện đang tạm chấm dứt hợp đồng. Người này giỏi ăn nói, quan hệ rộng . Lần này khởi đầu xung đột với Ninh tiên sinh vì chuyện gì đó trong đoàn phim, sau đó liên lạc với Tôn Lượng. "

"Đơn giản thế thôi sao." Yến Hoài hơi mở mắt lộ ra lạnh lẽo, "Chuyện này do anh ta bắt đầu, chúng ta cũng nên dùng phương pháp tương tự để đáp lễ, làm mạnh tay một chút, vạch trần tất cả, Việc dẫn dắt dư luận cứ giao cho công ty của cô. Họ sẽ dễ kiểm soát động thái trong giới hơn. "

Lấy bộ dáng kiêu ngạo của người này, lẽ ra lẽ ra đời này phải tính xong rồi, bất quá chỉ là lấy trứng chọi đá, Từ Viu bình tĩnh gật đầu đáp lại.
"Còn có ai?"

"Còn có ..." Cô do dự một chút, biểu cảm Yến Hoài, thận trọng nói: "Là em họ Ninh tiên sinh."

"Cái gì?"

"Con gái của chú Ninh, Ninh Khiết, là người dẫn Ninh tiên sinh vào toilet.

Trước khi biết thái độ của Ninh Sơ, cô sẽ không dám tùy ý đối phó với người này.

Nhưng nhìn sắc mặt đen như mực giống Diêm vương của Yến Hoài, vị Ninh tiểu thư kia tựa hồ không có kết cục tốt đẹp rồi.

"Cô ta bị điên đúng không? Giúp người khác đối phó với anh trai chỉ vì một chút lợi ích?"

Từ Vi bất lực lắc đầu: "Tôi không biết cô ta có phải kẻ điên không, nhưng chắc là đồ ngu xuẩn. Lúc tôi hỏi cô ta, cô ta giống như không cảm thấy vấn đề này là nghiêm trọng chút nào, chỉ cần Ninh tiên sinh ... không chết. "

Yến Hoài trái tim co quắp, siết chặt tay, ánh mắt tàn nhẫn, lẩm bẩm nói: "Thật nhẫn tâm..."
"Cô ta còn cảm thấy cho dù chuyện này xảy ra, Ninh tiên sinh cũng sẽ vẫn mềm lòng, sau này sẽ không bạc đãi cô ta, cho nên so với những người khác, tâm trạng của cô ta tương đối ổn định." Từ Vi nhớ lại cô gái trẻ kia buông ra những lời độc sác, cả hai đều cảm thấy ớn lạnh cho Ninh Sơ.

Đôi khi, âm mưu được tạo dựng từ những người thân thiết so với người ngoài thương tổn càng mang tính cay độc hơn.

"Hiện tại cô ta đang làm công việc gì? Vẫn là học sinh?" Yến Hoài đột nhiên khẽ hỏi.

Từ Vi trong lòng nhảy dựng, vội vàng nói: "22 tuổi, sắp tốt nghiệp đại học, có ký hợp đồng với một công ty người mẫu, nhưng công ty này không chính quy."

"Được," Yến Hoài ánh mắt như muốn đốt lên ngọn lửa tối nguy hiểm, "Tự làm tự chịu, cô đáng bị như vậy..."

Anh liếc nhìn cửa phòng ngủ bằng đôi mắt đen, đưa ngón tay về phía Từ Vi, thấp giọng: "Làm kín kẽ, đừng để em ấy biết..."
...

Khi Ninh Sơ tỉnh dậy lần nữa, trong phòng đã kéo rèm cửa dày cộp, hắn không thể biết được mấy giờ rồi.

Cơn đau trong người đã dịu đi một chút, như cũ xương cốt uể oải, lún trên đệm vẫn cảm thấy chóng mặt không thôi.

"A ......"

"Tỉnh rồi?" Hắn vừa hậm hừ, Yến Hoài bước nhanh tới, cúi người hung hăng hôn lên môi hắn.

"Mất sức trong một đêm, lại một đêm không ăn uống gì rồi. Chắn chắn là tụt đường huyết rồi. Em còn sức không? Có khó chịu không?"

Yến Hoài nhìn biểu cảm sững sờ trên khuôn mặt trắng như sứ này, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, duỗi tay vào trong chăn bông, đỡ lấy cơ thể ấm áp.

"Yến Hoài?" Ninh Sơ còn có chút sững sờ, đầu óc trì độn thất thần gọi anh.

"Yo, em mất trí nhớ đấy ư? Là cố ý đi? Ngủ xong liền coi nhau là nguời dưng hả?" Yến Hoài đem hắn ôm vào trong lòng nặn trái nhào phải, thân thể mềm mại cảm giác còn tốt hơn nhào bột, nghiện đến mức không cai nổi.
"Ngủ... Ngủ xong?" Ninh Sơ bị anh làm cho choáng váng, cổ tay uể oải đặt lên cánh tay đang vây quanh mình, kí ức vụn vặt dần dần nối thành đoạn, đầu óc có chút tỉnh táo rốt cuộc cũng nhớ ra một số chuyện, gương mặt tái nhợt lộ ra chút màu sắc.

"Hình như ngủ, là ngủ ..." Hắn lắp bắp lẩm bẩm, thân thể mềm nhũn, thậm chí có chút lao lực nâng mí mắt, "Em uống một ly rượu."

"Đừng nghĩ nữa, dù sao anh cũng là người ngủ với em, anh phải có trách nhiệm với em," Yến Hoài ôm đầu để hắn bớt choáng váng, "Bây giờ ăn cơm trước, nếu không em sẽ ngủ qua bữa mất. "

Cháo hải sản bên giường đã sôi lăn tăn, mùi thoang thoảng phát ra mà hương vị Ninh Sơ thích, ngoài sự buồn ngủ, trên người không có cảm giác nhớp nháp nào khác, còn mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông không biết lấy ở đâu, rất khô thoáng, hắn cẩn thận ngẫm lại, đúng là bây giờ cần ăn chút gì đó.
Nhưng cử động liền có chút khó khăn - nhấc cả cổ tay lên cũng khó, làm sao có thể ăn được cái gì? Rắc lên người ăn hả?

Hắn liếc nhìn Yến Hoài, nhưng người bên kia giống như người không có việc gì, cười đến đắc ý, bế hắn lên dựa vào đầu giường, múc một bát cháo thơm nồng, bưng tới trước mặt hắn nhàn hạ: "Ăn đi."

Ninh Sơ di chuyển ngón tay, nhìn anh không lên tiếng.

Nụ cười trên khóe miệng của người đàn ông trước mặt càng lúc càng lớn, hai mắt dính vào nhau như có dòng điện, Ninh Sơ vừa nhìn liền cảm thấy bên tai lại bắt đầu nóng lên, những giây phút lưu luyến ấy dường như chỉ cách một giây, những vết đỏ triền miên vẫn còn ở đó, cũng nhắc nhở hắn những gì đã xảy ra.

Hắn nương theo ánh đèn bàn, nhìn Yến Hoài trước mắt nhàn nhạt sắc xanh trầm, rũ mắt nói nhỏ: "Anh cố ý, muốn em cầu xin anh đúng không?"
"Cái gì?" Yến Hoài lắc đầu cười nhẹ, "Anh không hiểu."

"... Muốn ca ca bón cho ăn."

"Em nói cái gì?" Yến Hoài có chút sững sờ khi nghe thấy âm thanh mềm mại ấy, tựa hồ chưa từng nghĩ hắn sẽ thỏa hiệp dễ dàng như vậy.

Ninh Sơ vươn tay gõ vào bát người kia đang cầm, nhìn thẳng anh: "Muốn anh bón em ăn, em không có sức."

Đôi mắt đó sạch sẽ như được gột sạch bằng nước, Yến Hoài vô cớ cảm thấy tội lỗi, dưới ánh mắt lặng sóng an tĩnh kia.

Anh nhìn hắn thật sâu rồi thở dài bất lực: "Bón thì bón, sau mệt mỏi cứ làm nũng với anh nhé."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh càng muốn bắt nạt em."

"Nhưng trước đây hầu hết em vẫn nhịn được, tương lai cũng có thể." Ninh Sơ vô tội chớp mắt.

"... im lặng và ăn đi."

Ninh Sơ ăn một thìa cháo, nhìn rèm cửa nặng nề, cau mày hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi? Em chỉ xin phép đoàn phim nghỉ hai ngày."
"Lễ Giáng Sinh, đã hơn chín giờ tối," Yến Hoài đợi hắn nuốt xong mới chậm rãi đút cho hắn một thìa, "Anh sẽ nhờ người xin cho em."

"Nhưng mà......"

"Đừng lo lắng, anh sẽ bồi thường nếu chậm trễ."

Hắn vừa mở miệng liền bị cắt ngang, Ninh Sơ ánh mắt kỳ quái nhìn anh, lo lắng: "Còn..."

"Anh cũng sẽ xử lý chuyện tối hôm qua, đừng lo lắng."

Máy móc nuốt một ngụm cháo, Ninh Sơ dừng một chút, sau đó nhẹ nhõm lẩm bẩm, "Còn anh..."

"Và chuyện em trai anh bị leo cây đúng ngày sinh nhật, đúng không? Đừng lo, ngày hôm qua Yến Cầu Cầu đã bốn tuổi, đã không còn là một đứa trẻ nữa. Cũng nên cảm thấy nỗi đau khi trở thành chim bồ câu* lần đầu tiên trong đời." Yến Hoài không lưu tình nói.

(*Người ta nói là "thả chim bồ câu" nghĩa là bị cho leo cây hay thất hẹn đó)

"..."

"Trời đất ông anh, gạo nấu thành cơm rồi thì bản chất thật của anh cũng chịu lộ ra nhỉ." Ninh Sơ dừng một chút, sau đó nghiêng đầu cười nhìn anh.
"Bản chất của anh là gì?" Yến Hoài cũng cười, anh thích nhìn Ninh Sơ cười, sẽ khiến cả trái tim anh ấm áp.

"Ngang ngược!"

Bình luận

Truyện đang đọc