BỊ BẮT VỀ, SAU NÀY SINH CON CHO HẮN



Bên ngoài sắc trời tối dần, trong phòng khách sáng rõ như ban ngày, trên sô pha có một người đàn ông trung niên đang ngồi ỏ đó, mang theo khí tràng của bề trên, làm người khác không tự chủ được cảm thấy nghẹt thở.
Dì Lý rót một cốc nước cho Ninh Kỳ, Ninh Tu Viễn đi xuống lầu, thấy Ninh Kỳ, mày nhíu một chút, "Ba, sao ngài lại tới đây?" chuyện của hắn cùng Sầm Lễ chưa bao nói cho Ninh Kỳ biết, hơn nữa ông ta công việc bận rộn như vậy, bình thường khó có thể gặp mặt.
"Biệt thự này là ta mua cho con." Ninh Kỳ thấp giọng nói, bưng tách trà trên bàn lên, uống một ngụm.
"Chú Ninh, A Viễn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, ngài không cần tức giận với anh ấy." Giang Ngôn mở miệng nói.
Ninh Tu Viễn đi tới, ngồi đối diện với Ninh Kỳ.
"Được đó, ta trước kia đã dạy con thế nào, mọi việc đều phải có chừng mực, phải tránh không thể bị ảnh hưởng bởi mấy thú vui rẻ tiền, con cũng biết tính tình của ta, nhưng có một số việc, chính con vẫn nên ghi nhớ rõ." Ninh Kỳ mở miệng nói.
"Tôi biết." Ninh Tu Viễn hỏi," Ngài hôm nay tới đây, chính là để nói với tôi mấy điều này?"
"Con không biết?" Ninh Kỳ hỏi lại.
Ninh Kỳ cơ hồ sẽ không hỏi đến chuyện của hắn, cũng rất ít khi tới đây, Ninh Tu Viễn nhìn thoáng qua dì Lý, nói, "Tôi thật sự nhớ rất rõ ràng.

Sầm Lễ rốt cuộc vẫn là đàn ông, cho nên hắn nghĩ chính là đến lúc đó sẽ giấu Sầm Lễ nuôi ở bên ngoài, sau này cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của hắn, huống chi hiện giờ mấy kẻ có tiền, không phải ai cũng có tiểu tình nhân nuôi ở bên ngoài sao.

(Thằng chochet Ninh Tu Viễn quá bỉ ổi rồi)
Trong nhà đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, Ninh Tu Viễn sắc mặt nháy mắt liền trầm xuống.

"Đây là có chuyện gì?" Ninh Kỳ hỏi.
"Trong nhà nuôi sủng vật không nghe lời."
Ninh Kỳ mặt không đổi sắc, "Nếu dạy dỗ không được, nên buông bỏ sớm, cũng miễn đến lúc đó tự hại chính mình." (Một nhà toàn những kẻ đáng khinh)
"Sẽ không." Ninh Tu Viễn nói," dù sao cậu ấy cũng không có lá gan lớn đến thế."
Ninh Kỳ dặn dò một chút, dì Lý bưng tới một ít trái cây, đặt ở trên bàn trà, tiếng nói chuyện không ngừng, chỉ là tiếng vang trên lầu không ai quan tâm đến.
"Tiểu Ngôn là ta nhìn lớn lên, thân thể từ nhỏ đã không tốt lắm, con cần phải quan tâm thằng bé cho tốt, bằng không chú Giang của con sẽ không bỏ qua cho con đâu." Ninh Kỳ nói, nhà bọn họ cùng Giang gia là thế giao, quan hệ vẫn luôn tốt.
"Chú Ninh, A Viễn đối với cháu rất tốt." Giang Ngôn gương mặt hơi hơi đỏ hồng.
Ninh Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, Ninh Tu Viễn trong lòng cũng có nghĩ hoặc, cha hắn chỉ là trên mặt hiền lành thôi, kỳ thật ra tay còn tàn nhẫn hơn hắn rất nhiều, cũng may lần trước hắn dỗ dành Giang Ngôn thật tốt, mới không có chuyện gì xảy ra.
Sầm Lễ cầm quần áo mặc vào chỉnh tề, cậu muốn đi gặp Ninh Kỳ một lần, nói cho ông ta biết tất cả mọi chuyện.

Cậu đi đến cạnh cửa, đẩy đẩy cánh cửa, nhưng cửa phòng không chút lay động.
Cửa phòng bị người khóa từ bên ngoài.
Khó có được một lần gặp mặt Ninh Kỳ, Sầm Lễ không ngừng gõ cửa, nhưng vẫn không có người tới đây.
"Ninh bá phụ!" Sầm Lễ kêu một tiếng.

"Ninh bá phụ!!" (Thôi để nguyên bản dịch vậy, chứ cũng không biết edit ra sao cho đúng)
Ngay từ đầu Sầm Lễ nghĩ rằng, có thể là tiếng của cậu quá nhỏ, đối phương không nghe thấy, nhưng sau khi cậu hét lớn hơn, không ngừng tạo ra tiếng động, động tĩnh lớn như vậy, người trong nhà hẳn là nghe thấy được.
Chẳng lẽ bọn họ đã đi ra ngoài, không ở trong nhà sao?
Trong đầu toát ra rất nhiều ý tưởng, Sầm Lễ còn nhớ rõ từng gặp được Ninh Kỳ một lần, ông ta nói chuyện không hề có chút nào là dáng vẻ của một trưởng bối bề trên, khen cậu thật là một học sinh ưu tú, còn nói Ninh Tu Viễn vẫn khiến ông ta lo lắng, chính là cái gọi gần đèn thì sáng, hy vọng cậu trong học tập có thể giúp đỡ Ninh Tu Viễn.

Tiếng đập cửa không ngừng, bàn tay cậu đều đã đỏ lên, ngoài phòng vẫn là không nghe thấy động tĩnh gì.
Sầm Lễ có chút mất sức, thân thể dựa cạnh cửa, nếu như Ninh bá phụ kiên nhẫn nghe tiếng gọi của cậu, người kia chắc chắn sẽ tới hỏi cậu.

(Khổ thân Tiểu Lễ đặt niềm tin sai người)
Sầm Lễ ngơ ngẩn nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, nhìn đến có chút thất thần, đôi mắt cũng phát đau, mấy ngày hôm trước cậu tới bệnh viện nhìn mẹ, lúc ấy gương mặt mẹ đã vàng như nến, không còn chút khí sắc nào, ngay cả sức lực để nói chuyện với cậu cũng không có.
Cậu hỏi bác sĩ, không phải khoảng thời gian trước vẫn còn tốt sao? Bác sĩ nói cậu nên chuẩn bị tốt tâm lý, nói rằng tất cả cũng chỉ được như vậy.Kỳ thật Sầm Lễ cũng rõ ràng, chỉ là cậu không muốn nghĩ tới, cậu cho rằng chỉ cần ở bệnh viện điều trị, một ngày nào đó bệnh tình của mẹ sẽ có chuyển biến tốt.
Tính tình cậu rất nhạt nhẽo, không có nhiều bạn bè cho lắm, có thể chống đỡ cậu mỗi ngày, cũng chỉ có mỗi mẹ, tâm nguyện cuối cùng của mẹ cậu biết rất rõ, muốn nhìn cậu lập gia đình, muốn tìm cho cậu một người ở bên cạnh bầu bạn, nhưng cậu lại không thể thực hiện được tâm nguyện này.
Sự xa vời trước mắt, tiền đồ hoàn toàn bị sương đen bao phủ, không biết phải bước tiếp trên đoạn đường nào, trước kia trường học là nơi cho cậu có cảm giác tự hào, hiện giờ cậu lại mỗi ngày đều lo lắng, sợ hãi khi quan hệ giữa cậu và Ninh Tu Viễn có thể sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.
Qua hồi lâu, rốt cuộc có người đi tới mở cửa.

Sầm Lễ cho rằng là Ninh Kỳ tới, cậu đang muốn đứng dậy nói chuyện với ông ta, lại phát hiện người tới là Ninh Tu Viễn.
Đối phương sắc mặt đen đến lợi hại, một phen kéo lấy vạt áo cậu, "Cậu thế nhưng lại rất biết kiếm việc cho tôi."
Sầm Lễ ăn đau nhăn mày lại, Ninh Tu Viễn đè cậu lên cánh cửa, lại nói, "Cậu cho rằng Ninh Kỳ là người tốt sao? Cậu ở bên tôi đã lâu như vậy, ông ta sao có thể một chút tiếng gió cũng không biết."
"..."Nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, Sầm Lễ tâm mạnh mẽ trầm xuống.
Câu nói kế tiếp, cậu nghe cũng không phải rất rõ ràng.
Ninh Tu Viễn lại nói, "Tôi để cậu ở bên cạnh, cũng sẽ quá nghiêm khắc với cậu, cậu một hai cứ muốn tôi gặp phải rắc rối, cậu quả thật không biết tốt xấu mà."
"..."
Sầm Lễ trán toát ra mồ hôi lạnh, tiếng nói khô khốc hỏi, "Ninh bá phụ, đã biết?"
Ninh Tu Viễn dừng một chút, nói," Chắc thế." ·
"..."Sự tình phía sau Sầm Lễ không dám hỏi tới, bằng không cậu còn có thể lừa gạt chính mình.
Cậu chưa bao giờ nghĩ ác cho người khác, chỉ cho rằngnhuwnxg gì mình thấy đều là thật, nhưng trải qua nhiều như vậy, cậu mới phát hiện những gì thấy được chưa chắc đã là thật.
Không một tiếng động mà rơi lệ, Sầm Lễ cắn chặt môi, sau một lúc lâu sau vẫn không phát ra tiếng
Ninh Tu Viễn vốn một bụng lửa giận, nhưng thấy dáng vẻ này của Sầm Lễ, trong lòng sinh ra một thứ cảm xúc khó miêu tả, hắn ngữ khí không kiên nhẫn nói, "Tại sao lại khóc rồi? Tôi cũng chưa làm gì cậu."
Cổ họng phát ra tiếng nghẹn khổ sở, khó trách vừa rồi cậu gõ cửa lâu như vậy, đều không có người tới đây, nhưng cậu nhớ rõ, Ninh Kỳ thời điểm lúc trước tới tìm cậu, một bộ dạng hiền lành, cậu chưa nhìn thấy cha mình bao giờ, thậm chí lúc trước cậu còn rất hâm mộ Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn có chút bực bội, "Chỉ cần cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút, tôi cũng sẽ đối tốt với cậu."
"..."Sầm Lễ hốc mắt đỏ bừng nhìn Ninh Tu Viễn, đem cậu coi thành một món đồ vật thuộc quyền sở hữu của bản thân, lại đối với cậu nói ra những lười này, không khỏi cảm thấy quá mức vớ vẩn sao.

Ninh Tu Viễn cầm lấy tờ khăn giấy, giúp cậu lau nước mắt, bị cậu tránh đi.
"Cậu lại làm sao?" Ninh Tu Viễn thanh âm trầm xuống.
"Ninh Tu Viễn anh buông tha cho tôi đi." Sầm Lễ nói giọng khàn khàn," Tôi cầu xin anh."
"..."Ninh Tu Viễn động tác ngừng lại, nhiều năm như vậy, khó thấy được người có thể ở bên hắn lâu như vậy, hắn còn chưa chơi chán, làm sao có thể để người này rời đi, hắn mở miệng nói, "Đừng có chọc tôi điên lên."
Sầm Lễ hít vào một hơi, máy sưởi trong phòng đang bật, nhưng cậu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Ngón tay theo vạt áo mò vào, vuốt ve sống lưng cậu, Ninh Tu Viễn hôn hôn gương mặt của cậu, phảng phất như đang trấn an cậu mở miệng nói, "cậu không phải muốn tìm một công việc tốt sao? Chờ cậu tốt nghiệp, có thể tới Ninh thị công tác, nhiều người muốn còn không được"
"..."
"Thế nào?" Ninh Tu Viễn nói, cứ như việc được hắn giúp đỡ là cầu không được ước khó thấy vậy.
Sầm Lễ có chút mỏi mệt, cậu không muốn nói chuyện với Ninh Tu Viễn.
Quần áo mới mặc vào không bao lâu lại một lần nữa cởi bỏ, quần bị cởi đến mắt cá chân, Ninh Tu Viễn đè cậu vào sau cửa, dùng cánh tay nâng cong đầu gối cậu lên.
"Sầm Lễ." Ninh Tu Viễn kêu tên cậu.
Ngoài cửa sổ có ánh đèn xe chiếu tới, chiếu sáng một mảnh trời, Sầm Lễ bấy giờ mới nghe thấy tiếng động cơ xe rời đi, cả người nháy mắt như rơi vào hầm băng.
******************************
Một nhà nhân cách có vấn đề, chắc chắn gia đình Giang Ngôn cũng không khác gì:))) Haha thật nực cười.
Mỗi lần edit phải mấy chương có nội dung khiến mình tức hộc máu đều là mấy chương dài ngoằng, gần 2000 từ,vừa tức vừa đau mỏi vai -.-!!!!!!!!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc