BỊ BẮT VỀ, SAU NÀY SINH CON CHO HẮN



Trước kia còn sẽ có loại ảo tưởng này, cho rằng tốt nghiệp xong, là có thể hoàn toàn thoát khỏi Ninh Tu Viễn.

Nhưng hôm nay, việc học của cậu đã không còn, không quyền cũng không thế,muốn ra ngoài tìm công việc, các công ty cũng chưa chắc sẽ nhận cậu.

Bạch Thành Úc lại nói," Cậu có chuyện gì khó giải quyết có thể nói với tôi, đừng để lại trong lòng, có lẽ sau khi cậu sinh con xong, Tu Viễn sẽ thả cậu đi.Câu cuối cùng, Bạch Thành Úc nói ra bản thân anh cũng không chắc chắn lắm.

Ninh Tu Viễn rõ ràng không muốn sống với Sầm Lễ, nhưng cứ muốn giữ người bên cạnh.

"..."Sầm Lễ nghĩ tới những lời Ninh Tu Viễn hay nói, sau này sẽ tìm chỗ ở bên ngoài cho cậu, mỗi ngày chỉ cần chờ đợi hắn tới, cậu không biết cuộc sống sinh hoạt này được cho là gì.

Bạch Thành Úc một bên dặn dò hộ sĩ, để cô đi chuẩn bị thức ăn thanh đạm mang tới, miễn cho dạ dày chịu không nổi, hơn nữa hiện tại trong bụng Sầm Lễ còn có đứa nhỏ.

Hộ sĩ đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.Một lát sau, Sầm Lễ hỏi, "Ninh Tu Viễn đang ở bệnh viện sao?"

"Ở bên ngoài."
"Đừng để hắn vào đây, tôi không muốn nhìn thấy hắn."
"Được." Bạch Thành Úc gật đầu một cái, anh ta thật sự không nghĩ tới, Ninh Tu Viễn cư nhiên có thể đẩy Sầm Lễ đang mang thai cho người khác, tuy chỉ muốn Sầm Lễ nhận sai, nhưng cũng thật quá đáng.

Nếu không phải anh ta vừa lúc tới Ninh gia, khuyên Ninh Tu Viễn vài câu, chuyện sẽ không thể cứu vãn nổi, cứ việc Ninh Tu Viễn ở bệnh viện trông Sầm Lễ vài ngày, không biết còn tưởng rằng hắn đối với Sầm Lễ có bao nhiêu tình cảm.

"Không muốn nhìn thấy ai?" Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, từ cửa truyền đến tiếng nói trầm thấp
Sầm Lễ khẽ nhắm mắt, không hề trả lời.

Ninh Tu Viễn mới tiễn Giang Ngôn đi liền quay lại phòng bệnh, một lòng một dạ muốn có thể thấy Sầm Lễ, đẩy cửa ra lại nghe thấy cậu nói những lời này, trong lòng bị đè nén.

"Tu Viễn, tình huống hiện tại của cậu, cậu cùng đừng phân bua, bằng không ngày nào đó người cùng không còn...!
Bạch Thành Úc nói còn chưa nói xong, Ninh Tu Viễn ánh mắt sắc bén liếc qua nói, "Mẹ cậu ấy còn đang nằm viện, những gì thiếu Ninh gia cũng không trả hết, sao có thể chết được? Nếu cậu ta còn dám, tôi sẽ đem hết mấy video đăng lên diễn đàn đại học L, vừa lúc cũng để cho người khác thấy được, cái gọi là thanh lãnh học bá sau lưng là loại người như nào."
Bởi vì sợ, hắn chính là cố ý nói những lời này cho Sầm Lễ nghe, hắn biết Sầm Lễ để ý tới điều gì, đây đều là thủ đoạn hắn bày ra để giữ lại Sầm Lễ.

Thấy người tỉnh lại, trong lòng hắn mới hoàn hoãn chút, mấy ngày nay trong đầu loạn hết cả lên, nghĩ đến một màn trong phòng tắm kia, không khỏi lạnh sống lưng.

Sầm Lễ rất gầy, mặc kệ ăn bao nhiêu đồ bổ vẫn không có chút thịt nào, khí sắc cũng vẫn luôn không tốt lắm, một bộ dạng bệnh trạng, nhưng ngày đó lại đổ nhiều máu tới vậy, mặt đất đều bị nhiễm đỏ.

Hộ sĩ mua một chén thanh đạm dễ cho tiêu hóa, vào trong phòng bệnh nhìn thấy Ninh Tu Viễn, động tác không khỏi dừng một chút.

Ninh Tu Viễn nói, "Đưa cho tôi đi.


Hộ sĩ không có đưa tới, mà nhìn về phía Bạch Thành Úc.

Bạch Thành Úc nhận lấy chén cháo, sau đó đi đến bên giường bệnh Sầm Lễ, nói," ăn một chút gì đi, đừng hành hạ bản thân."
"Tôi không đói." Sầm Lễ nhẹ giọng nói.

Ninh Tu Viễn vừa nghe thấy, ở bên cạnh nói, "Cậu không đói, đứa nhỏ trong bụng khẳng định rất đói."
"..." Sầm Lễ thân thể cứng đờ.

Ninh Tu Viễn giành lại chén cháo trong tay Bạch Thành Úc, vẫn ôn nhu, tháo bỏ túi nilon hương thơm tỏa ra.

Hắn đã chăm soc ai bao giờ đâu, chỉ như vậy vài lần phần lớn đều là trải qua cùng Sầm Lễ, một lần Giang Ngôn nằm viện, đều là dì Lý tự tay làm lấy, hắn nhiều nhất cũng chỉ đứng bên cạnh, sau đó nói nói mấy câu, Giang Ngôn ra viện, hắn mới làm màu chút.

Ninh Tu Viễn dùng cái muỗng múc cháo, đưa tới bên môi khô khốc của Sầm Lễ.

"Há mồm." Ninh Tu Viễn nói.


"..."Sầm Lễ không có động tĩnh.

Ninh Tu Viễn nói mang theo chút uy hiếp," nghe không hiểu lời phải không?" Sầm Lễ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua hắn, sau đó hất phương chén cháo trong tay hắn.

Một thân toàn nước cháo dính nhớp, bên cạnh còn có hai người, Sầm Lễ cứ như vậy làm mất mặt hắn, Ninh Tu Viễn lửa giận ngay tức khắc muốn bạo phát.

Bạch Thành Úc ngăn cản trước mặt Ninh Tu Viễn, "Tu Viễn, tôi sẽ để Tiểu Viên thu dọn sạch sẽ, Sầm Lễ mới tỉnh lại không bao lâu, cảm xúc cũng không ổn định, nếu không cậu trước đi ra ngoài thay quần áo bẩn ra, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy."
Tiểu hộ sĩ bên cạnh cũng liếc mắt qua nhìn, vội vàng đi ra ngoài cầm chổi lau sàn dọn sạch chỗ bẩn.

Nếu người khác dám làm thế, Ninh Tu Viễn đã sớm cho đối phương đi chầu tổ tiên rồi, nhưng hắn lại thấy băng vải quấn quanh cổ tay Sầm Lễ.

Ninh Tu Viễn nghẹn xuống tức giận, trầm khuôn mặt nói, "Cứ vậy đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc