BỊ BẮT VỀ, SAU NÀY SINH CON CHO HẮN



Edit & Beta: Đòe
Sau khi Ninh Tu Viễn về nhà, mới phát hiện không thấy Sầm Lễ đâu, những bảo tiêu đó cho rằng có thể tìm thấy cậu ngay, nên không dám nói cho hắn biết.

Người trong nhà, như cố ý giấu giếm chuyện này, đống đồ của Sầm Lễ không bị mang đi, nhưng Ninh Tu Viễn lại cảm thấy phòng trống không.

Hắn biết Sầm Lễ đi đâu.

Dì Lý ở bên cạnh khuyên, "Trước đó cậu ấy còn hãm hại Giang thiếu gia, người như vậy, cậu không nên giữ lại.

" Ninh Tu Viễn sắc mặt rất dọa người, giọng nói lạnh buốt, "Không tới phiên dì quan tâm đến cậu ấy.

"
Không biết vì sao, mọi chuyện đều đổ hết lên đầu Sầm Lễ, hắn cũng chỉ muốn áp chuyện này xuống, hắn nghĩ rằng Sầm Lễ có thể ở bên cạnh hắn lâu dài.

Giang Ngôn bị thương hắn cũng không nhìn tới, mới trở về không bao lâu, hắn đã lái xe rời đi, dọc đường không ngừng tăng tốc độ.

Hắn sợ cái gông cùm xiềng xích sẽ bị đứt gãy, hắn sẽ không thể tìm được Sầm Lễ.

Xe chạy đến bệnh viện, sau khi bước xuống xe cảm giác lạnh lẽo ập đến, bầu trời đêm như bịt kín một tầng mây đen, che lấp đi ánh sáng, bệnh viện bị bao phủ bởi một mảnh trời đêm tối, thoạt nhìn có điểm dọa người.

Một loại dự cảm không tốt, từ ngực mạnh mẽ dâng lên.

Lúc trước khi hắn nhận được cuộc điện thoại gọi tới, đối phương báo cho hắn rằng mẹ Sầm Lễ sẽ không qua khỏi.

Hắn vốn muốn giấu đi truyện này càng lâu càng tốt, tuy rằng sớm hay muộn gì cũng sẽ bại lộ.


Hàng lang bệnh viện truyền đến tiếng vang vọng, một hộ sĩ trực ban lướt qua hắn, Ninh Tu Viễn kéo cánh tay hộ sĩ, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Hộ sĩ hồ nghi nhìn nhìn hắn, nói, "Anh là người nhà của bệnh nhân phòng 302 sao?"
"Đúng thế.

" Ninh Tu Viễn lên tiếng.

"Mau đi gặp mặt người bệnh lần cuối đi.

" Hộ sĩ nói.

"! "
Hắn buông lỏng tay ra, hộ sĩ liền rời đi.

Trên đường tới bệnh viện hắn không ngừng tăng tốc, nhưng hiện tại tới rồi thì lại chần chừ.

Ở cửa phòng bệnh, hắn nghe thấy được từ bên trong truyền ra tiếng khóc, là tiếng của nữ sinh, không phải Sầm Lễ, nhưng nữ sinh kia thì hắn biết, lúc trước hắn từng gặp qua.

Hắn cũng thấy Hàn Kham.

Hàn Kham cùng Sầm Lễ ngồi rất sát nhau, hắn muốn đi tách hai người ra.

Tiến lên phía trước, còn chưa kịp chạm vào thân thể đơn bạc của Sầm Lễ, đã thấy Hàn Kham đứng dậy, một quyền đấm vào mặt hắn.

Khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt biến dạng, Hàn Kham xuống tay không có nửa phần lưu tình, Ninh Tu Viễn liền nổi giận, đang muốn đấm trả, lại nghe thấy Sầm Lễ nói, "Tôi muốn yên tĩnh một lúc, các người ra ngoài đi.


"
"! "Nắm chặt nắm tay, lại lần nữa buông lỏng ra, Ninh Tu Viễn đột nhiên không biết nên nói gì với Sầm Lễ.

Cửa phòng bệnh khép lại, Hàn Kham cùng hắn đứng ở hành lang, ban đêm yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hàn Kham nói, "Ninh Tu Viễn, cậu có còn là con người sao? Mẹ Sầm Lễ bệnh tình nguy kịch cậu cũng không để em ấy tới bệnh viện, em ấy nợ cậu tiền thuốc men, tôi có thể trả lại cho cậu, sau này cậu đừng dây dưa với em ấy nữa.

"
Ninh Tu Viễn đen mặt," đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy.

"
"Tôi muốn giúp em ấy cũng không có gì đáng trách, nếu không phải do cậu, em ấy còn có thể tiếp tục ở việc học ở trường, học kỳ này hẳn là cũng có thể ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, nhưng cậu đã làm gì? Cậu đổ oan cho em ấy ăn trộm đồ, còn bức bách em ấy" câu kế tiếp, Hàn Kham không nói ra.

"Đến lúc đó trực tiếp để cậu ấy tới công ty làm trợ lý, cũng không có gì không tốt.

"
"Trợ lý.

" Hàn Kham cười nhẹ nói," Cậu cho rằng ai cũng muốn vào công ty của cậu làm sao? Chính cậu đã huỷ hoại em ấy.

"
Chính cậu hủy hoại em ấy??

Ninh Tu Viễn giật mình, những lời này có chút quen tai, hắn giống như đã từng nghe ở đâu đó rồi.

Hắn vẫn luôn cảm thấy, tiền tài chính là tiêu chuẩn quyết định mọi thứ, cho nên hắn cho Sầm Lễ không ít tiền, đối phương cũng nên cảm thấy thỏa mãn mới đúng.

Có một lần, hắn lôi Sầm Lễ ra sau khu nhà giảng đường, hắn nói sẽ cho Sầm Lễ một chỗ ở, nhưng Sầm Lễ lại nói với hắn, đời này phạm phải sai lầm lớn nhất, chính là gặp được hắn, là hắn huỷ hoại cậu.

Ninh Tu Viễn biện giải nói, "Tôi có thể cho cậu ấy rất nhiều thứ, cứ cho là cậu ấy không đi học, tôi cũng sẽ cho cậu ấy một công việc mà cậu ấy muốn, cậu ấy muốn gì, tôi đều có thể mua cho.

"
"Đừng áp đặt mấy thứ suy nghĩ đối với người khác, lên người em áy.

" Hàn Kham ánh mắt lạnh lẽo.

Nếu không phải nơi này là bệnh viện, Hàn Kham khẳng định sẽ không khống chế nổi cảm xúc, anh hiểu rất rõ Sầm Lễ, hiểu được Sầm Lễ có bao nhiêu áp lực đè nặng, thời điểm học cấp ba gặp được Ninh Tu Viễn, có thể nghĩ tới được, Ninh Tu Viễn sẽ làm gì đó với cậu.

Mấy chuyện này, Sầm Lễ đã phải tự mình gánh chịu ba năm.

Lâu dài dẫn tới hình thành quan niệm, giống như nhiều lỗ hổng, Ninh Tu Viễn rất ít khi nào chịu bại trận, mọi việc hắn đều phải là người chiến thắng cuối cùng, nhưng mỗi một câu Hàn Kham nói, đều khiến hắn không thể phản bác.

"Tai họa cậu gây ra cho em ấy đã quá đủ rồi.

"
"! "
Sau khi Hàn Kham chuẩn bị rời đi, hắn vẫn chôn chân tại chỗ, hắn muốn ở lại bệnh viện.

Sầm Lễ lúc này, nhất định rất cần người bầu bạn bên cạnh.

Trong lòng sinh ra một tia cảm xúc phức tạp, Ninh Tu Viễn cũng không biết đó là gì, hắn nghĩ, chờ Sầm Lễ sinh con xong, Sầm Lễ làm gì hắn cũng sẽ không phá rối nữa, chỉ cần cậu ở lại bên cạnh hắn.


Ngay cả việc Sấm Lễ không muốn hắn kết hôn hắn cũng đồng ý! !
Bên cạnh hắn có rất nhiều người, nhiều năm như vậy, thế nhưng không thể nhớ rõ nổi một gương mặt nào, những người đó muốn liền rời đi, trong lòng không có bất kì gợn sóng nào, hắn rất dứt khoát, đến nỗi tách ra rồi còn muốn la liếm tới, hắn luôn cảm thấy như vậy rất phiền toái.

Nghĩ tới nghĩ lui, Sầm Lễ là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, hắn cũng đã sớm coi người này, trở thành vật sở hữu của bản thân.

Suốt đêm, Sầm Lễ đều không bước ra khỏi phòng bệnh.

Sắc trời tờ mờ sáng, hành lang cũng xuất hiện nhiều tiếng bước chân hơn.

Tiểu Tuệ đẩy cửa phòng ra, thấy ở cửa có hai người đàn ông, nói, "Sao các anh còn ở đây?" Ninh Tu Viễn nhấp môi, muốn xuyên qua cánh cửa tìm kiếm thân ảnh của người kia.

Sầm Lễ củ nghĩ rằng mẹ cậu đang ngủ, nhưng đợi thật lâu, cũng không thấy bà tỉnh.

Bàn tay càng lúc càng lạnh, cậu thấy những tia sáng đầu tiên của ngày, một đêm không ngủ nhưng cậu lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Người qua đời ở bệnh viện đều sẽ được chuyển đến nhà hỏa táng làm lễ, Sầm Lễ nhìn mẹ mình nằm trên cáng bị nâng lên, một tầng vải bố trắng phủ lên mặt.

Lúc này cậu mới ý thức được, chỉ còn lại một mình cậu cô đơn lẻ bóng.

Mẹ rất thích gọn gàng, Sầm Lễ chọn một hộp bằng gốm sứ, ban đầu ở trước mặt cậu dặn dò cậu nên nghỉ ngơi sớm chút, quan tâm đến mẹ cậu, dõi theo ngọn lửa bếp lò, đã hóa thành một sợi khói mỏng! !
Bầu không khí trong nhà tang đều là bi thương, người khác đều đang khóc, duy độc chỉ có cậu là trầm mặc.

Ninh Tu Viễn đi đến bên cạnh Sầm Lễ, tựa hồ muốn nói gì đó để an ủi cậu, nhưng hắn trước nay đều chưa từng an ủi người khác, chỉ có thể cứng ngắc nói," Sầm Lễ, đừng quá đau buồn.

"
Lại thấy cặp mắt đen nhánh của Sầm Lễ nhìn chằm chằm hắn, bên trong không có nửa phần cảm tình, chỉ có hận thù cùng chán ghét! !
****************
Thằng con rể cũng buồn cười quá, giấu không cho Tiểu Lễ biết mẹ cậu đang nguy kịch nếu không phải Giang Ngôn-em yêu của mi tới đóng kịch thì Tiểu Lễ liệu có thể trốn tới bệnh viện gặp mẹ lần cuối khum zãy mà khum biết xấu hổ nói người ta đừng quá đau buồn.


Bình luận

Truyện đang đọc