BIỂN CẤM


Ta cảm thấy mình thật sự say, nếu như không say, vì sao ta có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của mình? Tiếng đập kia vang dội như vậy, ồn ào như vậy, quả thật giống như muốn thoát khỏi trói buộc nhảy ra lồng ngực.
Mọi âm thanh bên cạnh dường như biến mất, hình như Linh Trạch nói gì đó, ta lại căn bản không làm ra phản ứng thích hợp, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Nhất định hắn cảm thấy ta rất ngốc…
Cự Long màu trắng nghiêng đầu, cặp sừng thật lớn giống như chạc cây che trời, không giống như bộ dạng nửa yêu lúc trước của hắn, phía trên cũng không có lông tơ, đều là tầng xương cứng rắn, đỉnh vô vùng bén nhọn.
Nếu như đụng phải, tuyệt đối xuyên ruột nát bụng, tướng chết khó coi.
Đôi mắt xanh xám của hắn khép hờ, ngay cả lông mi nhỏ dài cong vút đều là trắng tuyết, nhìn qua đặc biệt ôn nhu.
“Mặc Ức…”
Yên tĩnh bị đánh vỡ, giọng nói thoáng cái chui vào trong tai ta, ta giật mình hoàn hồn.
“Ở đây!”
Bạch Long phát ra tiếng cười khẽ, lắc lắc đuôi rồng, bơi qua bên cạnh ta một đoạn.
“Đi lên.”
Ta chần chờ chỉ vào mình, lại chỉ chỉ lưng hắn.
“Lên… lưng của ngươi sao?” Ta vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Lưng của một Chân Long*, hắn vậy mà để cho ta ngồi trên lưng của hắn? Ta không nghe lầm đi??
(*Rồng dòng máu thuần chủng.)
Tộc nhân vẫn luôn xem ta là dị loại, hẳn là bọn họ nên đến xem Bắc Hải Vương, xem những việc mà hắn làm ra, có thể khác người hơn ta gấp vạn lần.
Dường như Linh Trạch biết ta đang nghĩ gì, mõm lớn cọ cọ gương mặt ta.
“Ta mang ngươi đuổi theo Huỳnh Ngư.”
Ta gật đầu không phải, lắc đầu cũng không phải, cả người cứng ngắc ở đó.
Tử Vân Anh xuyên qua đàn Huỳnh Ngư, vui đùa ầm ĩ cùng với những Hải tộc khác, mấy nữ hài ngồi dưới đất.

Mặc Tước chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bóng dáng của nàng, Linh Trạch lại bảo ta ngồi lên lưng của hắn.
Cho dù đối đãi với một món đồ chơi hiếm lạ, hắn cũng quá mức nuông chiều rồi.
“Ta…” Ta muốn nói ta vẫn là thôi, Linh Trạch đã dò người tới ngậm gáy ta, quăng ta lên lưng hắn.
Ta giật mình hô một tiếng, luống cuống tay chân giữ vững cơ thể, không cẩn thận nắm sừng rồng của hắn.
Linh Trạch khẽ lắc lắc đầu, dường như không thích người đụng đến sừng.
“Ngồi vững.” Linh Trạch chờ ta ngồi vững, thân rồng khổng lồ bay thẳng lên, hướng về phía mái vòm.
Xuyên qua vách ngăn trong suốt tạo bởi linh lực, xông vào nước biển mặn chát lạnh như băng, tóc cùng áo bào lập tức bập bềnh.
Ta cúi thấp người, nắm chặt bờm trên sống lưng của Bạch Long, miệng phun ra một chuỗi bọt khí.

Nhóm lớn Huỳnh Ngư bơi qua bên người chúng ta, lộng lẫy đến mức khiến người không cách nào nhìn gần, giống như… bơi trong ngân hà.
Tất cả đều không thể tưởng tượng nổi.
Tới lúc này, ta mới xác định bản thân là thật sự đem Bắc Hải Vương, sự tồn tại kính ngưỡng của toàn bộ Hải tộc, cưỡi ở dưới thân.
Ta chưa bao giờ có ảo tưởng xa vời như vậy, có một ngày có thể cưỡi trên lưng Bắc Hải Vương, quan sát toàn bộ cảnh sắc của Bắc Hải.

Cho dù cho ta mười lá gan ta cũng không nghĩ ra được.
Ta dán khuôn mặt nóng bỏng vào vảy rồng lạnh lẽo, muốn cho đầu óc đã hóa thành bột nhão của ta tỉnh táo lại, nhưng tất cả đều chỉ phí công.
“Mệt?”
Ta nghe thấy tiếng của Linh Trạch, giọng nói này cùng với chấn động dưới thân, gần trong gang tấc, lại xa cuối chân trời, dường như cách một tầng gì đó.
Ta “ừ” nhẹ một tiếng, cọ cọ vảy của hắn.

Bởi vì không thường uống rượu, chỉ là hai ngụm, ta liền say rồi.
Ghé vào lưng rồng, ta bất tri bất giác liền buồn ngủ, nhưng vẫn luôn cố kỵ không thể thất lễ ở trước mặt Linh Trạch, cho nên không dám ngủ thật.
Chờ đến khi cảm thấy Bạch Long chậm rãi đáp xuống, xương cốt phía dưới phát ra động tĩnh, ta ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía, phát hiện chúng ta đã tới Phi Hà Cung.
Biết thời gian kỳ diệu của đêm nay đã kết thúc, ta ngồi thẳng dậy, vừa muốn tự mình nhảy xuống, phía dưới liền trống không.
Cảm giác không trọng lực chỉ thoáng qua tức thì, ta được một cánh tay ấm áp rắn chắc tiếp được.
Linh Trạch bế ta, đi nhanh vào trong Phi Hà Cung.
Ngư nô phục vụ trong cung thấy vậy đều thức thời nối đuôi mà ra, nhường ra không gian yên tĩnh cho tẩm điện.
Hai tay ta vòng qua cổ Linh Trạch, không có chỗ để đặt mắt, đành phải rơi xuống trên mặt hắn, không thể tránh khỏi chạm đến đôi mắt hẹp dài nhắm kín kia,
Rượu thêm gan cho người nhát*, lúc tỉnh táo ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng lúc này men say dày đặc, cũng không biết nghĩ thế nào, lại duỗi ra một tay, giống như vuốt ve cánh bướm, cẩn thận mơn trớn đôi mắt Linh Trạch.
“Đau không?” Giọng của ta khàn khàn.
Bước chân của nam nhân tuấn mỹ khựng lại, thật mau liền điềm nhiên như không có việc gì.
(*酒壮怂人胆 tửu tráng túng nhân đảm: Nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.)
“Đã hết đau rồi.” Hắn bế ta đến bên giường, nhẹ nhàng thả xuống.
Ta lười biếng nằm trong đệm chăn giống như chui vào đám mây, ngón tay với tới hắn, còn muốn dò hỏi đến cùng: “Không trị hết sao?”
Nếu như đôi mắt này có thể nhìn, nhìn đến vạn vật thế gian, không còn âm trầm tử khí, nhất định sẽ rất đẹp rất đẹp… đẹp đến hút hồn phách người.
Linh Trạch nắm chặt ngón tay ta, đặt bên môi hôn một cái.
“Có thể trị hết.


Nó bị khóa bởi Kiếm khí, chỉ cần chủ nhân của Kiếm khí cởi bỏ phong ấn này, đôi mắt ta có thể khôi phục thị giác.”
“Vậy… chủ nhân đâu?” Miệng ta lẩm bẩm, ý thức dần tan rã.
Linh Trạch che phía trên ta, vẻ mặt mơ hồ, giọng nói xa xôi.
“Bị ta nhốt.”
Ồ, vậy thì thật tốt, như vậy đôi mắt có thể nhìn thấy…
Dường như hắn vuốt ve mặt ta: “Ta đã thề, nếu gã phá ấn trọng sinh, lần này ta sẽ không bận tâm tình huynh đệ, nhất định sẽ đánh tan hồn phách của gã, lại khiến gã hối hận dám xuất hiện trước mặt ta lần nữa.”
Thật hung a.
Chớp mắt cuối cùng khi rơi vào mộng cảnh, trong đầu ta chỉ nhớ một chuyện duy nhất.
Ta ngồi trên thềm đá trước cửa nhà, nhìn lên đỉnh đầu.

Dạ giao sinh sống ở biển sâu, ngoài mái vòm không thấy được ánh mặt trời, cũng không có sao trời, chỉ có vài ba loại cá biết phát sáng bơi qua bơi lại trên không.
Trong tộc dùng dạ minh châu để chiếu sáng quanh năm, mặc dù đủ sáng, nhưng dù sao vẫn còn u ám,
“Bộp”, cái trán đau đớn, một hòn đá nhỏ rớt xuống đất.

Ta nhìn về phía đá bay tới, một đám con nít có cao có thấp đứng tụm ở cách đó không xa, thấy ta nhìn về phía bọn chúng, cười vang chạy đi, sau một lúc lại đứng lại chỉ trỏ về phía bên này.
“Đồ ngốc, con của Tộc trưởng là đồ ngốc… ngươi xem bộ dạng ngu ngốc của y kìa!”
“Mặc Ức là đồ ngốc…”
“Đồ ngốc ngay cả khóc cũng không biết…”
Ta ngơ ngác nhìn bọn chúng, không phản bác cũng không thương tâm, giống như đồ ngốc theo lời bọn chúng nói.
Ta thấy được Mặc Sanh trong đám người, tên đường độ khốn nạn của ta.

Gã mút tay nước mũi thò lò, nhìn qua chỉ bốn năm tuổi.

Kỳ thật ta bằng tuổi gã, gã cũng chỉ ít hơn ta mấy ngày.

Nếu như gã bốn năm tuổi, vậy ta cũng sẽ không lớn hơn là bao.
“Mặc Sanh, đi, dạy đường ca ngươi cách khóc.” Một đứa nhỏ có vẻ lớn hơn một chút đẩy Mặc Sanh, nước mũi tinh kia liền dùng sức đi về phía ta.
Ta vẫn luôn nhìn gã chăm chú, thẳng đến khi gã đứng trước mặt ta.


Ta ngồi gã đứng, ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn gã.
Gã rút ngón tay ra khỏi miệng, trên mặt lộ vẻ độc ác giống y hệt khi đã lớn, khiến người ta không nhịn được muốn tát vào mặt gã một cái.
“Đồ ngốc thối, ngươi giống như tiện nhân Mặc Tước kia, đều là phế vật! Phế vật trong tộc!” Gã đưa tay đẩy mạnh, đẩy ta ra khỏi tảng đá.

Ta ngã mạnh xuống đất, lòng bàn tay đau đớn.
Giơ tay lên, lòng bàn tay bị đá vụn cắt rách, máu tươi đầm đìa, nhưng ta vẫn không kêu không khóc, ngay cả một âm thanh cũng không phát ra.
Mặc Sanh tỏ vẻ đắc ý, còn muốn đến nữa, bỗng nhiên một bé gái vóc người nhỏ xinh chạy đến từ sau lưng ta, tay quơ quơ cây san hô màu xám còn dài hơn cả người nàng, xông về phía Mặc Sanh.
“Ngươi cút ngay!” Bé gái nổi giận đùng đùng, Mặc Sanh sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Đám trẻ con cách đó không xa lại phát ra tiếng cười to, miệng lặp đi lặp lại: “Mặc Ức là đồ ngốc”, nhảy nhót đi rồi.
Ta là đồ ngốc?
Mặc Sanh là đồ ngốc ta cũng không phải là đồ ngốc.
Ma ma nuôi ta lớn nói, trước khi ta năm tuổi quả thật không quá hoạt bát, cũng không thích nói chuyện, nhưng sau năm tuổi thì tốt rồi, có thể nói có thể khóc, vô cùng sinh động.

Bà nói ta chỉ là khai trí muộn.
Bé gái xoay người, cây san hô không cầm chắc, rơi xuống đất.
Nàng một bên lau mắt, một bên chạy tới bên cạnh ta, dùng giọng nói non nớt hỏi ta: “Ca ca, ngươi có sao không?”
Dưới ánh sáng mờ tối, ta thấy mặt của nàng, đó đúng là Mặc Tước khi còn bé.
Ta mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, chuyện tốt tối hôm qua lần lượt lóe qua trong óc, đều là đoạn ngắn vụn vặt.
Hình như.,… ta cưỡi rồng?
Bụm lại trán, ta cẩn thận liếc mắt nhìn bên cạnh, trên giường lớn như vậy ngoại trừ ta cũng không có người khác, trứng rồng nằm trong ổ nhỏ phủ thảm lông đặt ở chân giường, ta dịch qua nghe ngóng động tĩnh bên trong, tiếp tim đập giống như nhịp trống vô cùng rõ ràng.
“Đồng Tiền!” Ta gọi ngư nô tới, hỏi thăm ngày hôm qua Linh Trạch rời đi lúc nào.
Nó đảo đôi mắt như chuông đồng, nói: “Công tử say bất tỉnh nhân sự, Bệ hạ chờ người ngủ rồi liền đi.”
“Bệ hạ…” Ta nhìn chằm chằm mặt đất, ngón tay vô thức siết chặt đệm chăn dưới thân, “Có nói gì không?”
Ngư nô vịn cửa, nghĩ nghĩ: “Liền nói làm ngài ngủ ngon, không được làm ồn ngài.”
Rõ ràng vấn đề ta hỏi cũng không có gì kỳ quái, không biết vì sao bản thân đều cảm thấy xấu hổ.
Hắng giọng một cái, ta nói: “Biết rồi.” Phất tay để cho nó lui ra.
Trong điện lại chỉ còn mình ta, ta nằm ngửa trên giường, nhìn nóc giường phát ngốc một lúc, đưa tay che kín mặt.
Mu bàn tay lành lạnh dát ở trên trán, giảm bớt cơn đau đầu sau khi thức dậy cùng vô thố không biết xông lên từ lúc nào.
Mọi chuyện đêm qua giống như một giấc mộng, này nếu như truyền tới Dạ Giao Tộc, tuyệt đối phải khiến cho Mặc Sanh rơi cằm xuống đất.
Bắc Hải Vương cõng ta xem Huỳnh Ngư cả đêm.
Cho dù tương lai ta rời khỏi Bắc Hải, sinh hoạt một mình, này cũng là trải nghiệm làm rạng rỡ tổ công đáng giá con cháu truyền lại.
Theo Long tử dần dần lớn lên, gần như mỗi ngày Linh Trạch đều giá lâm Phi Hà Cung, cho dù không ngủ lại, cũng phải tới liếc mắt một cái.
Về lời đồn ta sắp trở thành Long hậu đời kế tiếp càng lúc càng nghiêm trọng, mà khi ta được gọi vào “Đế cẩm cung” tẩm cung của Long vương, lại được phép ngủ lại, lời đồn này đạt tới đỉnh điểm.


Thậm chí ngày hôm sau Mặc Tước đến cung chúc mừng ta, nói Tử Vân Anh đều chuẩn bị quà mừng cho lễ phong Hậu.
Sủng ái của Linh Trạch đối với ta càng ngày càng tăng, thậm chí miễn cho ta hành lễ với hắn.
Lòng ta ngoài cảm giác run sợ, lại không thể kiềm chế mà sinh ra một chút đắc ý.

Truyện Cung Đấu
Linh Trạch đối đãi với ta, không hề giống như món đồ chơi bình thường, ít nhất hắn không cảm thấy ta thấp kém.
Người của Dạ Giao Tộc chê ta vứt bỏ ta, thật sự muốn xem bộ dạng khi bọn họ biết được Long vương đều nhìn ta bằng một con mắt khác, nhất định cười đã.
“Mạnh Chương tế* buông xuống, Bệ hạ bận rộn nhiều việc, đành phải làm phiền công tử đến Đế Cẩm Cung để gặp Bệ hạ.” Tổng quản Long cung bên cạnh Linh Trạch cung kính nói, lui người, hiện ra kiệu kéo hình bối mẫu* phía sau.
(*孟章祭 lễ t ế gì đó.)
(*贝母: hạt bối m ẫu là 1 vị thuố c.)
Nguyên hình của Tổng quản long cung là một con sam lớn, cả người bao phủ bởi mai cứng, trên đầu không có tóc, sau đầu có một cái đuôi dài như roi, cao hơn ta hai cái đầu, hai má lõm vào, sắc mặt xám xịt.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy gã ta còn có chút sợ, hiện tại cũng không có gì.
Sau khi cảm ơn gã, ta xách theo rổ có trứng rồng bên trong bước lên kiệu, cho nhóm ngư nô khiêng về phía Đế Cẩm Cung.
Đến nơi, Linh Trạch cũng không có ở trong cung, ta đặt trứng rồng lên giường, lại dạo quanh bốn phía.
Bên tường có một giá sách, phía trên có không ít cuộn trúc*.

Ta tùy ý lật hai cuốn, đều không cảm thấy hứng thú, lại buông xuống.
(*竹简: mấy thẻ t rúc v iết c hữ lê n.)
Một bình Thanh Hoa* nhỏ đặt trên kệ để đồ cổ*, ta thấy nó trơn bóng đáng yêu, có chút thích, liền lấy xuống xem, lúc cất lại cũng không bỏ về chỗ cũ, mà đặt nó trong một ô vuông bên trái.
(*青花小 瓶.)
(*博古架 bác cổ gi á: là giá gỗ gầ n giố ng nh ư kệ sách trang trí trong phòn g, th ường được dùng để tr ưng b ày đồ cổ.)
“Cạch” một tiếng, âm thanh của cơ quan, chính giữa kệ đồ cổ từ từ mở ra hai bên, lộ ra một không gian bị ẩn giấu ở phía sau.
Không gian kia cũng không lớn lắm, ước chừng chỉ vừa đủ một người, trên tường treo một thứ, là một cây roi xương* toàn thân đỏ tươi.
(*骨鞭.

cốt tiên: roi làm b ằng x ương.)
Ta cũng không biết xương của thứ gì có thể đỏ như vậy, thật sự giống như ngọc thạch tẩm máu, yêu dã thê diễm*, khiến người không rời được mắt.
(*凄艳妖 冶: lộ ng lẫ y xin h đẹp lạnh lẽo.)
Ta kinh ngạc nhìn roi xương kia, tiến lên vài bước, muốn đưa tay sờ, lúc này từ đằng sau lại quét tới một luồng gió mạnh, hất ta qua một bên.
Cánh tay ta bị đụng, đau đớn a một tiếng, ngẩng đầu nhìn, Linh Trạch lạnh mặt đứng bên ngoài cửa cung, giọng nói là rét lạnh ta chưa bao giờ nghe thấy.
“Ai cho phép ngươi tự tiện động vào đồ vật nơi này?”.


Bình luận

Truyện đang đọc