BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI

Dương Cẩm Ngưng trở về nhà trong trạng thái mơ màng, thậm thí còn không nhớ mình làm cách nào để về biệt thự Dạ Hoa, càng không nhớ dì Trương vừa rồi nói gì với mình. Cô rõ ràng có thể nhìn thấy người qua người lại tấp nập trên đường, cũng nhìn thấy dì Trương kéo tay cô miệng nói gì đó, nhưng đầu óc của cô không thông, không nghe được bất cứ điều gì, cũng không mong muốn nghe được chuyện gì hết. Cô nơm nớp sợ hãi leo lên lầu, ngã xuống giường. Ngực run rẩy, cổ họng chua xót, một chút khí lực để đứng lên cũng không có. Vô cùng khó chiu, giống như khi cô nghe được tin mẹ qua đời, giống như khi cô tự tay đẩu Dương Nhất Sâm ra xa, giống như hôm nay… cô biết Suzie đã chết.

Câu cuối cùng mà cô nói với Suzie là gì?

“Suzie, tôi ghét cậu, cả đời này tôi cũng không muốn làm bạn với cậu.”

“Nếu như trên thế giới này có bán thứ thuốc hối hận, liều thuốc đầu tiên tôi uống sẽ là để quên đi được cậu.”

Muốn hận mà không thể hận, muốn yêu mà không thể yêu, nhưng cô không hề muốn Suzie chết. Nỗi hận này hòa quyện vào dòng máu chảy tron gng cô, nếu có thể quay lại, thực sự cô vẫn mong rằng cả đời này chưa gặp Suzie, để cô ấy cứ tiếp tục thiện lương như con người cô ấy, để bản thân mình được tiếp tục là một Dương Cẩm Ngưng vô tâm vô phế mà sống. Hai đường thẳng song song, mãi mãi không có điểm tương giao, không biết do ai điểu chỉnh mà quỹ đạo đã thay đổi.

Tai cô ù đi, ngoài kia mưa đang rơi tầm tã, một cô gái đứng trong mưa, vẻ mặt u sầu.

Lần này cô nhận ra, cô bé gái kia chính là mình, còn người phụ nữ đáng thương đứng khóc trong màn mưa ấy chính là mẹ của cô. Thương cảm đến mức ngay cả cô nhìn thấy hình ảnh đó cũng tự hỏi không biết hai mẹ con họ đang phải chịu sự trừng phạt gì, hay là đã làm sai chuyện gì.

Người phụ nữ ấy chẳng qua chỉ là có mắt như mù, chọn sai người đàn ông làm chồng, còn cô bé kia, là vì không cẩn thận mà lúc đầu thai lại thành nữ.

Vì vậy, người phụ nữ ấy bắt đầu tự chỉ trích bản thân, tại sao không thể sinh cho chồng một đứa con trai như hắn ta mong đợi. Thậm chí khi nghe người khác nói rằng chồng mình ở bên ngoài có người khác, bà tuyệt đối không chịu tin, kiên quyết mà tin vào chồng mình. Có điều, phụ nữ vẫn là một loài đồng vật khẩu thị tâm phi (miệng bảo ừ nhưng bụng không nghe), dù trước mặt người khác bà bảo vệ chồng mình nhưng sau đó về nhà vẫn chất vấn.

Người đàn ông kia cuối cùng cũng không chịu được mà phải thừa nhận rằng, hắn ta muốn có con trai, nhưng bà lại sinh cho hắn một cô con gái vô dụng.

Cô con gái đó, chính là Dương Cẩm Ngưng.

Một quãng thời gian rất dài rất dài, Dương Cẩm Ngưng luôn tự hỏi không hiểu vì sao mà mình còn tồn tại tới giờ phút này. Mẹ ruột luôn nói những lời lạnh nhạt với cô, bố ruột luôn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô. Mỗi lần say rượu ông ta đều sẽ nói: nếu như là con trai thì thật tốt, có thể kế thừa rất nhiều ưu thế.

Ưu thế mà ông ta nói, chí ít cùng là cái mã bề ngoài đẹp đẽ.

Ông ta không hề biết rằng, câu nói kia của mình lại khiến cho Dương Cẩm Ngưng luôn sống trong nỗi dằn vặt. Cô thậm chí nghĩ, chính vì mình là con gái nên bố mẹ mới mỗi ngày đều khắc khẩu. Bởi vậy, cô vui vẻ chấp nhận sự thống hận của bố mẹ lên mình. Vốn dĩ một nhà bình an vô sự, thoáng chốc đã như tờ giấy mỏng manh bị đâm thủng, không thể trở về như xưa được nữa.

Đàn ông đúng là một loại động vật vừa thiện vừa ác. Một mặt cảm thấy thê tử đã phải vất vả khổ cực theo mình bao nhiêu năm, một mặt lại nghĩ tới gia nghiệp và cuộc sống của bản thân… Cân đo đong đếm hai bên, rồi quyết định bỏ mặc bên không quan trọng.

Đáng tiếc, bên bị bỏ rơi là hai mẹ con Dương Cẩm Ngưng.

Bởi vì, người phụ nữ bên ngoài của ông ta đã sinh hạ một đứa con trai.

Đàn ông vốn dĩ xấu xa, luôn muốn một cuộc sống trong nhà có vợ đẹp như hoa đẹp, bên ngoài có giai nhân như ngọc. Nếu như hoa trong nhà không đủ phong tình đương nhiên sẽ bị bỏ quên. Hơn nữa nếu như giai nhân bên ngoài vừa có chừng mực, vừa nắm bắt được trái tim người đàn ông thì đương nhiên sẽ tìm cách để cướp cái danh “hoa trong nhà” về với mình.

Người đàn bà kia cực kỳ có thủ đoạn, nhiều năm qua chịu nhẫn nhục, cũng chỉ là vì lúc này!

Dương Cẩm Ngưng nhớ rõ ràng ngày hôm ấy, giữa cơ mưa, cô và mẹ cùng chạy đuổi theo.

Mẹ cô nhất quyết dầm mưa cho tới khi ngã khuỵu. Vậy mà ông ta cũng không thèm liếc mắt. Đối với một người đàn ông tuyệt tình, vĩnh viễn đừng hy vọng một ngày nào đó hắn ta sẽ quay về bên bạn.

Hai mẹ con Dương Cẩm Ngưng cuối cùng cũng chịu rời khỏi đó.

Thời gian đầu, mẹ cô không chịu mở miệng nói một lời, cô phải tận lực chọc cho mẹ cười, bởi vì chính bản thân cô cũng không cảm thấy vui vẻ.

Sau đó lại một hồi đại chiến cướp chồng, mẹ cô vẫn không chịu cam tâm như thế.

Cũng có thể là người đàn ông ấy cũng phần nào nhớ tới người vợ của mình, vì vậy quay về trình diễn một tiết mục cẩu huyết. Mẹ cô mang thai lần thứ hai, đây là hy vọng duy nhất cho tương lai của bà. Một tình tiết càng cẩu huyết hơn nữa là cái thai lần này không giữ được. Bà dường như phát điên. Vậy là cuối cùng, ông ta cũng chỉ là khách qua đường…

Trong trí nhớ Dương Cẩm Ngưng, cô nghe rõ từng lời của bác sĩ, rằng cái thai chết lưu kia, là nữ! Lúc ấy, cô đã cười nhạt. Cũng tốt, cho dù mẹ cô hiện giờ không điên thì sau khi sinh hạ đứa trẻ kia ra cũng sẽ phát điên thôi, hơn nữa trên thế giới sẽ lại phải có thêm một sinh linh u oán.

Mẹ cô sau đó tình trạng bệnh lúc tốt lúc xấu. Lúc tốt thì ôm lấy con gái, nói rằng cô là người người thân duy nhất của mình, lúc không tốt thì đánh cả con gái.

Cô vẫn luôn chịu đựng, bởi vì cô càng kêu đau thì mẹ sẽ lại càng đánh cô.

Cô ghét nhất trời mưa, bởi vì những lúc ấy, mẹ cô dường như điên loạn, sẽ tóm tóc co mà kêu gào: sao chổi!

Số phận người phụ nữ, dường như cũng chỉ là vì bản thân mình là con gái cho nên mới bất hạnh…

Mỗi khi trời mưa lớn, cô bé Dương Cẩm Ngưng đều đứng dưới mái hiên nghe tiếng đồ đạc trong nhà bị đập vỡ, cô cứ yên lặng thu lu ngồi một góc như thế, dù có rét run cũng sẽ nhất quyết không đi vào trong nhà.

Dù thế nào đi nữa thì cô cũng là người thân duy nhất của mẹ, cho dù mẹ có đối xử thế nào với cô thì sự thật ấy vẫn không thay đổi.

Nghe tin mẹ mình đã không còn trên đời này nữa, cô cảm thấy bầu trời như sụp đổ. Thậm chí thời khắc ấy cô còn hận cái tuổi thơ chết tiệt kia của mình, cho dù cô có bị mẹ đánh mắng thế thì đáng lẽ ra cô cũng không được oán thán.

Số phận cô, kể từ sau sự ra đi của mẹ mà hoàn toàn thay đổi, bởi vì cô được vào một gia đình tốt đẹp.

Có thể cô cũng không phải người tốt. Lúc cô thấy được người thanh niên giống như hoàng tử kia, cô chỉ có một ý nghĩ trong đầu là, nếu anh là người tốt như vậy, ngồi trên cành cao như vậy, thì cô biết làm thế nào để hủy diệt anh? Cô hoàn toàn không phải người lương thiện, nếu có thể lựa chọn, cô mong muốn có thể bức tử người thanh niên ấy.

Cô chẳng cần làm gì nhiều, người ấy đã tự mắc câu.

Vẻ ngoài của người con gái, nhiều khi ngay cả thượng đế cũng phải thừa nhận rằng, xinh đẹp đôi lúc cũng là một đòn trí mạng.

Thời niên thiếu, cô chạy loạn giữa đám con trai theo đuổi, thậm chí có những khi chỉ còn cách giờ hẹn với một tên con trai nào đó một giây mà cô vẫn còn đang bị một tên khác tán tỉnh.

Thật thú vị!

Tuổi trẻ của cô chậm rãi trôi đi, cô phát hiện thực ra vẫn thiếu một thứ – là niềm vui. Cô đã từng thử cười nhưng vĩnh viễn không học được. Nhưng nó lại khiến cô nhớ tới mẹ lúc qua đời khóe miệng còn cong lên mỉm cười, giống như cái chết của bà thật đẹp. Nhưng thực ra đó chỉ là cách để bà tự kết thúc cuộc đời thất bại của mình mà thôi. Lúc sống luôn vui vẻ, lúc chết đi rồi cũng cười thỏa mãn.

Nụ cười ấy ám ảnh Dương Cẩm Ngưng. Cô cũng muốn tiếp tục cuộc sống tốt đẹp bên cạnh người còn trai kia, lặng lẽ, âm u, không hy vọng có bất cứ ai xâm nhập vào.

Sau đó lại vào một ngày trời mưa lớn… Anh nói muốn đưa cô tới một nơi đẹp nhất, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào của chính hai người. Cô tỏng lòng vô cùng cảm động, cũng rất muốn cùng đi với anh, triệt để rời khỏi thành phố tràn đầy bi thương này.

Lâm Hành đêm đó… mưa rất lớn. Đó cũng là đêm đau khổ nhất của cô, chỉ có thể chịu đựng một mình mà không thể nói ra với bất kỳ ai.

Cơn mưa ấy, rất lớn, rất lâu…

Cô khóc mãi, tiếng khóc chìm ỉm trong tiếng mưa rơi, không nghe rõ có bao nhiêu thương tâm trong đó.

Hình ảnh trong mộng tua nhanh tới quãng thời gian ở trường học. Cô chịu đựng cái danh mỹ nữ bị mọi người xa lánh, cô luôn luôn một mình, không có bạn bè, cũng không cần bạn bè.

Nhưng trong số họ có một cô gái tươi cười chủ động nói muốn làm bạn với cô.

Dương Cẩm Ngưng một lần nữa được chứng kiến nụ cười thuần túy, trong sánh đến mức không bị nhiễm một chút bẩn nào, hoàn toàn đối lập với chính bản thân mình.

Cô có người bạn đầu tiên trong đời …

Thế nhưng, cuối cùng người bạn ấy, khuôn mặt mỗi lúc một mờ nhòa, càng ngày càng không rõ… Kỳ thực, cô ấy vẫn luôn thiện lương, chỉ là Dương Cẩm Ngưng không chịu chấp nhận.

Trong giấc mơ ấy, mẹ rời bỏ cô, người con trai kia rời bỏ cô, bạn thân rời bỏ cô… Cô nghĩ tới mọi thứ, tất cả đều trôi đi trước mắt cô, không còn sót lại một cái gì. Cô rất muốn giơ tay ra níu kéo lại, nhưng bàn tay cô không có bất cứ cảm giác nào. Cô rất muốn lớn tiếng gọi lại, nhưng cổ họng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Có thể ngay cả ba người mà cô cho rằng thân thiết nhất, cô cũng đã từng hận họ.

Cô từng oán hận mẹ vì mẹ đã đổ lỗi cuộc hôn nhân thất bại của bà lên đầu cô, khiến cô phải chịu đựng mọi tổn thương.

Cô cũng từng hoán hận anh tại sao không thể cho cô một mái nhà hạnh phúc, không có một nụ cười thuần túy vô tư.

Cô càng oán hận người bạn kia, vì sao lại tốt như thế, vì sao lại khiến cô hận không thể không yêu quý.

Có thể có những nỗi ấm ức này mà cô đã mất đi bọn họ, vĩnh viễn mất đi, không thể tìm trở về.

Đáng giận nhất là cô chưa bao giờ hối hận. Cho dù tim đau như dao cắt cô cũng không hối hận. Bởi vì lúc trong lòng cô oán hận những người kia, cô cảm thấy vô cùng thoải masim vô cùng dễ chịu. Cái niềm vui này chính là một kiểu động lực giúp cô tiếp tục sống.

Mưa vẫn rơi, liên tục rơi không ngừng…

Cố Thừa Đông vừa trở về, dì Trương đã lo lắng tới hỏi: “Cậu chủ, phu nhân hình như có chuyện gì rất lạ…”

Anh bước lên một bước hỏi: “Lạ thế nào?”

“Lúc phu nhân trở về nhà như người mất hồn, chúng tôi hỏi gì nói gì cũng đều không nghe thấy… Tôi hỏi phu nhân tối muốn ăn gì nhưng cô ấy cũng không trả lời. Bình thường phu nhân đều nói với chúng tôi muốn ăn gì, vì cô ấy rất kén ăn, chỉ ăn những món mình thích.”

Cố Thừa Đông xua tay, “Dì đi làm việc đi, tôi biết rồi.”

Cố Thừa Đông cởi áo khoác ra đi lên lầu hai.

Hôm nay có bữa tiệc nên anh về nhà tương đối muộn. Nghe dì Trương nói vậy có lẽ ngay cả cơm tối Dương Cẩm Ngưng cũng chưa xuống ăn.

Anh chậm dãi đi tới phòng ngủ, căn phòng im ắng, đứng ngoài cửa anh có thể nghe thấy tiếng hô hấp của cô, đúng là rất lạ. Anh bật đèn trong phòng.

Dương Cẩm Ngưng mở miếng mấp máy muốn nói nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào.

Anh tiến lại gần, muốn nghe rõ xem cô nói gì nhưng nghe được.

Tinh thần cô hoảng loạn, giống như vừa đối mặt với chuyện gì không thể chấp nhận được. Có lẽ là ác mộng? Tóc cô ướt sũng mồ hôi.

Anh không khỏi trầm ngâm, rốt cuộc là cô đã nhìn thấy gì?

Đối diện với tình huống này, anh cuối cùng cũng phát hiện ra có điểm lạ.

Cô cố gắng đè nén như vậy, khiến anh rất muốn cô lên tiếng gọi tên cái người mà cô nhìn thấy kia ra…

Thực ra chuyện của cô và Dương Nhất Sâm, anh cũng đã thăm dò qua, nhưng về quãng thời gian trước đó xảy ra chuyện gì thì anh lại không thể điều tra ra được, đương nhiên là anh biết có người ngầm ra tay ngăn cản. Anh cũng không để ý nữa, chỉ cần biết được cô là con gái nuôi của Dương gia và đoạn tình giữa cô và Dương Nhất Sâm là đủ rồi.

Cho dù giờ khắc này cô có lên tiếng gọi tên Dương Nhất Sâm thì anh cũng không cảm thấy lạ, cũng không chú ý… Dù sao cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, ai biết được cô mơ thấy cái gì, có thể gọi tên Dương Nhất Sâm cũng chỉ vì hắn ta trong giấc mơ của cô gặp bất trắc, nếu như người trong cơn ác mộng của cô là anh thì đại khái cô cũng sẽ gọi tên anh.

Thế nhưng, cô hề gọi tên bất cứ ai.

Đôi môi cô khô khốc trắng bệch, không có một âm thanh nào thoát ra từ đó.

Cố Thừa Đông không hiểu, nhưng cô hiểu rõ. Ba người kia, cô yêu quý họ nhưng lại có nguyện nhân này nọ khiến cô không thể giữ họ trong lòng, cô chưa bao giờ cô mở lòng mình, cho nên ngay cả tên họ cô cũng không mở miệng gọi ra.

Cố Thừa Đông giơ tay ra sờ trán cô, rất nóng.

Anh rụt tay lại, muốn đưa cô đi bệnh viện nhưng vừa chạm vào người cô đã bị cô bám trụ lấy, sức lực mạnh mẽ khiến anh giật mình.

“Không được rời bỏ em!” Cô bám chặt lấy người anh.

Cố Thừa Đông đứng tại chỗ, không biết là muốn xác nhận cái gì, cuối cùng cũng thỏa hiệp, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay để cho cô ôm lấy, một tay lấy điện thoại ra gọi bác sĩ tại nhà.

Trong lúc ngồi đợi bác sĩ, anh thử rút tay về nhưng vẫn bị cô bám riết lấy không buông. Anh đảo mắt qua cánh tay mình, tay đã bị cô bám chặt đến mức huyết quản không thông. Lúc bác sĩ tới nơi, ông ta cứ kỳ quái nhìn tay Cố Thừa Đông.

Cố Thừa Đông không có cách nào, đành phải cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên người Dương Cẩm Ngưng, ôm cô vào lòng.

Nhìn cô đang bị bệnh thế này, không phải đùa chứ thật sự giống với con gái cưng trong lòng anh. Cố Thừa Đông thở dài một hơi, anh cảm thấy cô lúc này rất đáng yêu, đúng là chủ nghĩa đàn ông bản năng lại quấy phá.

Bác si luống cuống một hồi. Dương Cẩm Ngưng bị sốt nên ngay cả cổ họng cũng nóng rực.

Sau đó, Cố Thừa Đông cũng bị lây bệnh từ cô, nhưng cũng may là không sốt, chỉ bị ho khan. Dương Cẩm Ngưng không những không có chút gì áy náy mà còn tỏ ra bình thường như kiểu vợ chồng là phải có nạn cùng chịu.

Vì thế ngày hôm sau Cố lão gia liền gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của hai người bọn họ. Một ngày ba lần ông gọi điện tới khiến cho cái tình trạng “có nạn cùng chịu” của hai vợ chồng họ cũng phải nhanh chóng tốt lên.

Bình luận

Truyện đang đọc