BIẾT CHĂNG TƯƠNG TƯ TẬN XƯƠNG CỐT

Kiều Diệp chạy tới bệnh viện, cô nhìn thấy Thẩm Niệm Mi rũ mắt đứng ngoài cửa phòng bệnh.

""Niệm Mi.""

Kiều Diệp bước tới, cô đã rõ tình huống qua điện thoại, tâm lý cũng đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng giờ khắc này, cô chợt nhận ra thực tế khác xa với tưởng tượng như thế nào.

Thẩm Niệm Mi ngẩng đầu, không khóc, nhưng vành mắt đỏ hoe, cô nắm chặt đôi tay Kiều Diệp: ""Tiểu Diệp... Cô đang đợi cậu, mau vào đi.""

Kiều Diệp muốn nói gì đó, nhưng không mở miệng nổi, cô ngây người đứng tại chỗ. Bên trong cánh cửa phòng bệnh, đã là một thế giới khác.

""Có muốn anh đưa em vào không?"" Hạ Duy Đình đứng đằng sau cô, anh đã sớm nhận ra sợ hãi cùng ngập ngừng trong lòng cô.

Từ sau lúc nhận được điện thoại, cô vẫn luôn mắc kẹt trong trạng thái này, cánh tay buông lỏng, biểu tình thất thần. Hỏi cô, cô cũng chỉ bâng quơ đáp: ""Mẹ em không được nữa rồi.""

Anh không yên tâm khi để cô đến bệnh viện một mình. Không sợ hãi, không do dự, anh vẫn nên đưa cô đi thì hơn.

Trên đường đi, anh nghe thấy cô nói: ""... Em không nên để bọn họ gặp nhau thì hơn, nếu không sẽ không nhanh như vậy...""

Kiều Diệp tự trách, bởi vì giúp Kiều Phượng Nhan hoàn thành tâm nguyện, đồng thời cướp đi niềm hi vọng cuối cùng của bà, thế nên cuộc gặp ngày hôm đó trở thành hồi quang phản chiếu.

Hạ Duy Đình vòng tay ôm cô vào phòng bệnh, vừa mở cửa ra liền chạm mặt Diệp Triều Huy.

Anh không nhìn thấy, Kiều Diệp lúc này đã căng như dây cung: ""Anh tới đây làm gì?""

Diệp Triều Huy nhường chỗ: ""Bà ta đang chờ cô bên trong, mau vào đi, thời gian không còn nhiều lắm.""

Giọng anh ta không chứa bất kỳ cảm xúc nào, không hề hả hê, càng không có chút nào thương xót.

Diệp Triều Huy đưa Thẩm Niệm Mi tới, nhưng ngay cả lúc an ủi Niệm Mi cũng không nghe ra là anh đang nói thật hay giả.

Anh che giấu quá sâu, dù cho có mấy phần máu mủ, mấy lần tranh chấp, Kiều Diệp vẫn chưa bao giờ khẳng định rằng mình hiểu hết người này.

""Chúng ta vào thôi!"" Bàn tay Hạ Duy Đình nắm lấy tay cô thật chặt, trong không khí phảng phất cảm giác vô cùng nặng nề, ngột ngạt. Người trước khi mất cũng không thường như thế này, nhưng chấp niệm của Kiều Phượng Nhan quá sâu, có chăng đến lúc này vẫn chưa thể buông bỏ được?

Kiều Phượng Nhan nằm ngửa trên giường bệnh, mặt xám ngắt, không chút huyết sắc, hốc mắt và hai má đều đã hõm vào. Kiều Diệp hoảng hốt, rõ ràng ngày đó gặp gỡ Diệp Bỉnh mẹ cô vẫn chưa thành ra thế này. Hoặc có lẽ, mẹ cô vốn vẫn luôn thế này, chỉ có cô vẫn mãi không chịu chấp nhận.

Mãi đến giờ khắc cuối cùng này, cô rốt cuộc thừa nhận, mẹ cô đã bệnh nặng đến mức chẳng ra hình người nữa.

""Mẹ, con là Tiểu Diệp đây.""

Đã bao lâu rồi, cô không gọi một tiếng mẹ thân thiết thế này. Tình cảm mẹ con như thế này quả thật rất hiếm khi.

Cô chậm rãi ngồi xuống giường bệnh, chạm phải bàn tay lạnh lẽo gầy guộc, cả người cô cứng đờ.

Kiều Phượng Nhan cố hết sức nhíu nhíu đôi mắt mở ra, nhìn thấy Kiều Diệp, mắt bà sáng bừng, rồi hỏi: ""Cha con đâu... Ông ấy không tới sao?"

Kiều Diệp từ nhỏ đã rất xinh đẹp, mọi người đều nói cô rất giống mẹ, nhưng cô không cảm thấy như vậy, một chút cũng không giống, cho nên cô nghĩ rằng mình giống ba nhiều hơn. Sau này gặp Diệp Triều Huy, cô lại càng tin rằng mình giống bên họ nội. Nhưng ngày đó nhìn thấy Diệp Bỉnh ngoài phòng bệnh, trên mặt ông hằn dấu thăng trầm nhiều hơn trước, nhưng cô không còn cảm thấy mình và ông giống nhau nữa.

Nhưng vì sao, vừa nhìn thấy cô, mẹ lại hỏi đến ông ta đầu tiên? Cha con đâu, vì sao chưa tới?

Có trời mới biết, tiếng ""cha"" này đối với cô lạ lẫm thế nào, cả đời này cô chưa từng thốt ra một lần.

Kiều Diệp tồn tại, có phải hay không chỉ để mẹ cô nhớ về Diệp Bỉnh?

""Con không biết, không phải vừa nãy Diệp Triều Huy có tới hay sao, mẹ không hỏi anh ta à?"" Bọn họ mới là cha con thật sự.

Kiều Phượng Nhan nhắm mắt thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh lại, bà mở mắt ra, nhưng không trả lời câu hỏi của cô, mà quay sang Hạ Duy Đình: ""Thằng bé nói, cậu có biện pháp... Lần trước, cậu ra điều kiện, nên ông ấy mới tới?""

Kiều Diệp ngẩn ra, cô giương mắt nhìn anh. Hạ Duy Đình vẫn vô cùng thản nhiên: ""Không sai, nếu không bà cho rằng ông ta nguyện ý đến thăm bà? Nhưng bà yên tâm, không có lần sau đâu.""

""Cậu nói dối!"" Kiều Phượng Nhan rống lên một tiếng, nói là gào rống, thật ra cũng chỉ là một thanh âm ngắn ngủi, nhưng âm độ cao vút khiến người nghe đều không khỏi khó chịu. Thế nên bà cũng đã cạn kiệt sức lực, thở dốc đến lợi hại: ""Cậu... Các ngươi đều gạt tôi, ông ấy nhớ tôi... nên mới tới thăm tôi....""

Kiều Diệp cạn ngôn, cả người lạnh lẽo không chút hơi ấm, hai chân cô cứng đờ không còn cảm giác, cô ngẩn người hỏi: ""Mẹ, ngoài chuyện đó ra, mẹ còn tâm nguyện gì không? Còn cái gì... muốn nói với con không?""

Hoặc ít nhất, có lẽ bà sẽ nhớ đến đoàn kịch? Chỉ cần Kiều Phượng Nhan mở miệng, dù khó khăn thế nào, cô cũng sẽ níu kéo đoàn kịch trở lại.

Hoặc một câu nhắc nhở về căn bệnh di truyền đã cướp đi sinh mạng của 3 người phụ nữ cuối cùng trong nhà họ Kiều này, ngày phẫu thuật, có lẽ cô sẽ không còn sợ hãi nữa.

Kiều Phượng Nhan bình tĩnh lại, bà lặng lẽ hướng mắt đến chỗ Hạ Đuy Đình, bật cười ha hả.

Giọng cười đứt quãng, khản đặc khó nghe, tựa như muốn dìm chết tia sáng cuối cùng trong người bà: ""...Đúng đúng, các người bây giờ thật tốt..... Tao không nên nuôi lớn mày thế này, năm đó lẽ ra tao nên bóp chết mày!.. Không, không được... Như vậy thì hời cho mày quá rồi? Tao phải khiến mày đi quyến rũ Diệp Bỉnh, trở thành Diệp phu nhân, đến chết cũng không buông ra... Dựa vào đâu, vào đâu chứ... Ông ấy nói muốn một đứa con gái.... Họ Diệp, con gái tao cũng là họ Diệp!""

Bà gần như phát điên, không biết sức lực ở đâu ra, bà gắt gao nắm lấy Kiều Diệp, cô đau đến nhăn mặt.

""Mẹ, bình tĩnh lại một chút... Bác sĩ đâu, Duy Đình, anh đi gọi bác sĩ đi!""

Đâu cần đợi cô lên tiếng, Hạ Duy Đình đã lò dò ấn chuông đầu giường, tay còn lại đỡ cô lên: ""Kiều Diệp, em buông ra đi... Bà ta điên rồi, đừng nói gì nữa.""

Kiều Diệp lắc đầu, nước mắt chảy dọc xuống. Thật sự rất đau, cô không biết một người sắp mất lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, nắm chặt đến mức cô không buông ra được.

Hạ Duy Đình cắn răng, giúp cô gỡ bàn tay gầy guộc trơ xương kia ra: ""Buông ra, bà điên rồi!""

Các y tá bác sĩ đã chạy tới, Kiều Diệp nghe thấy máy đo điện tâm đồ kêu một tiếng, từng nhịp đập dần trở thành đường thẳng tắp.

Kiều Phượng Nhan qua đời, bác sĩ tuyên bố thời gian tử vong, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy Kiều Diệp, đến cuối cùng vẫn không buông bỏ.

Mọi người đều tới giúp cô, đó là các đồng nghiệp, là Hạ Duy Đình người cô yêu, bọn họ nhẹ nhàng, cẩn thận gỡ bàn tay cứng đờ kia ra.

Kiều Diệp không khóc, nhưng vẫn luôn run rẩy, mãi đến khi bàn tay khô mục được kéo ra, cô thấy có gì đó tắc nghẽn nơi cổ họng, không cách nào thở nổi, rồi cô ngất đi trong vòng tay Hạ Duy Đình.

Bình luận

Truyện đang đọc