BÌNH HOA, CHÀO ANH

Giản Minh cũng rất u sầu.

Lúc đóng “Cái bóng của nhà vua” có Trần Gia Vận dẫn dắt, còn có cả các diễn viên gạo cội khác chỉ điểm cho, anh bất tri bất giấc nhập vào vai diễn, căn bản chưa từng xuất hiện trạng thái này. Hơn nữa sau khi phim truyền hình phát sóng, anh có ảo giác diễn xuất của bản thân đã tiến bộ rồi.

Nhưng giờ phút này, anh lại nghi ngờ chính mình.

Trong đời người kiểu gì cũng có những thời khắc hoàn toàn phủ nhận bản thân, anh trước nay chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân lại phủ nhận diễn xuất của mình như thế này. Anh hồi tưởng lại quá khứ, đã bỏ đi vỏ bọc thần tượng, đã sớm quên việc khoe mẽ mã ngoài, bất cứ lúc nào cũng phải giữ hình tượng nam chính trong phim thần tượng. Nhưng nghĩ đến tương lai, anh lại hoàn toàn mờ mịt.

Giản Minh thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải mình không nên làm ngành này nữa không.

“Tôi không bị thần kinh” đã quay được ba ngày, đều chỉ quay cảnh hai vợ chồng đối mắt nhìn nhau trong viện điều dưỡng, nhưng hoàn toàn không đạt được kết quả gì.

Ôn Đồng thấy Giản Minh đã cuống lên rồi, còn tốt bụng đến nói chuyện với anh, “Phim điện ảnh không giống phim truyền hình có thời gian quay dài, mỗi một cảnh, lời thoại, vẻ mặt đều yêu cầu rất cao, có gấp cũng chẳng được. Chúng ta bỏ qua cảnh này, bắt đầu quay từ lúc bắt đầu quen nhau nào.”

Thời điểm khởi đầu của tất cả các mối tình đều vô cùng ấm áp ngọt ngào, cô gái xinh đẹp được người đàn ông cao to đẹp trai theo đuổi, hai người nhanh chóng cùng nhau sánh bước tiến vào lễ đường.

Hôn lễ long trọng đẹp đẽ, người thân bạn bè đến đây chật lễ đường, khởi đầu lãng mạn ngọt ngào bao nhiêu, những ngày tháng về sau lại đau khổ tuyệt vọng bấy nhiêu.

Giản Minh sở trường diễn vai dịu dàng chu đáo, nhưng trong lòng anh vẫn còn vướng mắc ở những cảnh sau, buổi tối về khách sạn ngồi ngẩn ra. Châu Hiểu Ngữ không nhìn được nữa bèn kéo anh đi học lời thoại, định giúp anh nhanh chóng tiến vào trạng thái, nhưng dường như chẳng thu được kết quả gì.

Châu Hiểu Ngữ bắt đầu hối hận bản thân ban đầu để anh tham gia diễn bộ phim này, “Anh Minh, anh lớn lên trong hoàn cảnh gia đình tốt đẹp, bác gái lại dạy anh thẳng thắn lương thiện, đóng vai vợ chồng so đo tính toán, đôi bên tranh chấp, không chết không dừng thế này chắn chắn lúc anh diễn sẽ gặp khó khăn, hay chúng ta cãi nhau một trận cho anh thử cảm giác?”

Trước nay Giản Minh đối xử dịu dàng lịch sự với trợ lý mập quen rồi, bảo anh mở miệng dùng từ thô tục với cô, bản thân anh đã không thể mở miệng nổi.

“Hay là… Mập Mập kể cho anh chuyện lúc nhỏ của em đi?”

Anh còn nhớ lúc Châu Hiểu Ngữ còn nhỏ quan hệ giữa cha mẹ cô không tốt, về sau ly hôn rồi cũng bỏ cô lại một mình, đại thể câu chuyện Mập Mập chỉ nhắc thoáng qua nhưng quá trình cụ thể trong đó cô lại chưa từng kể lại.

Châu Hiểu Ngữ ngẩn ra, thật ra cô rất hiếm khi kể chuyện gia đình mình cho ai, thậm chí cả bác Diệp An Viễn, có lúc ông đến cũng chỉ trông thấy toàn thân cháu mình đầy vết thương, rất hiếm khi nhìn thấy em gái và chồng trước của em mình đánh nhau.

Lúc viết kịch bản, nhiều lúc nhớ lại khoảng thời gian đó, trong lòng cô cũng rất nặng nề. Câu chuyện đó cô cứ cầm bút lên đặt bút xuống rất lâu, khoảng giữa còn đi tham gia tình nguyện với Ngụy Mẫn Chi hai lần mới có thể dần dần giải tỏa bớt tâm trạng bức bối khó chịu để viết tiếp.

Vô số những đêm yên tĩnh, cô ngồi dưới ánh đèn hồi tưởng chuyện cũ, luôn cảm thấy bản thân bị nhốt trong phòng kín, không thể bước ra ngoài một bước.

Sau khi thành người yêu của Giản Minh, được anh chiều chuộng yêu thương, cẩn thật đặt trong lòng bàn tay chăm sóc, bảo vệ, ngay đến những hành vi thân mật cũng chẳng dám làm. Châu Hiểu Ngữ đâu có ngốc, cô đã từng yêu Phương Lược, cũng hiểu thái độ độc tài ngang ngược của anh ta, lúc đó tự tin của cô thấp vô cùng. Người thiếu thốn tình cảm đều có chỗ thiếu hụt lớn, trong hiện thực rất dễ nhượng bộ vô lý, vô điều kiện, chỉ mong nắm được đôi chút ấm áp người khác cho.

Cũng không biết là từ lúc nào, có thể là từ lúc Giản Minh bất chấp giảm fan ảnh hưởng đến tên tuổi mà vẫn nắm tay cô đi trên đường, đến chỗ mọi người trông thấy, khiến cô tìm lại được tự tin, để cô biết bản thân cũng có thể được người khác nâng niu bảo vệ trong lòng bàn tay. Giờ nhắc lại chuyện cũ đột nhiên không cảm thấy áp lực, đau lòng như trước nữa.

“… Em nhớ từ lúc còn nhỏ cha mẹ đã hay cãi nhau. Lúc nhỏ còn trông thấy mẹ cầm chày cán bột, cha cầm dao thái rau đánh nhau, em sợ đến phát run, rúc vào một góc cứ tưởng cha định giết mẹ…”

Cô dựa vào người Giản Minh, từ từ kể lại những chuyện lúc nhỏ, thậm chí trên mặt còn có nét cười, kể một nửa cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Giản Minh, “Anh Minh, về sau chúng ta… liệu có cãi nhau không?”

Giản Minh buồn cười, véo mũi cô, “Chúng ta có gì để cãi nhau chứ?”

Cô rất muốn phản bác, lúc cha mẹ cãi nhau để lại cho cô ấn tượng sâu sắc, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như… cũng chỉ bắt nguồn từ những chuyện lông gà vỏ tỏi, không hiểu sao cũng có thể cãi nhau long trời lở đất như thế?

Trong lòng cô có một tiếng nói nho nhỏ: Chuyện đó không giống nhau!

Đúng thế! Hoàn toàn không giống nhau!

Giản Minh chiều chuộng cô bất chấp tất cả, có lúc cứ như xem cô là trẻ con vậy, dường như anh vẫn luôn có ý đồ bồi đắp lại toàn bộ những tình cảm cô bị thiếu hụt, chuyện có ấu trĩ thế nào cũng đều đồng ý làm cùng cô hết.

Cách cha mẹ ở bên nhau không phải như thế.

Ý cười trên mặt Châu Hiểu Ngữ càng ngày càng rõ, cô vòng tay lên kéo đầu Giản Minh xuống, chủ động hôn nhẹ lên trán anh, “Anh Minh, cảm ơn anh! Về sau cho dù chúng ta không ở bên nhau nữa em cũng cảm ơn tình yêu và sự ấm áp anh dành cho em.”

Giản Minh bực mình, “Sao lại không ở bên nbau? Em nói lung tung cái gì thế?”

Thật ra Châu Hiểu Ngữ hoàn toàn chẳng mong được mãi mãi bền lâu, cô chẳng qua là cô đơn một mình quá lâu, cần sự ấm áp mà thôi.

Cô cũng không phản đối lời anh nói, tiếp tục kể lại những chuyện vụn vặt ngày trước, có những chuyện đã phủ bụi thời gian, cô phải thổi sạch, cố gắng nhớ lại. Có những lúc đang kể còn cười, “… Lúc trước cứ mong cha mẹ ở bên nhau như người khác, bây giờ em lại thấy thật may khi họ chia tay từ sớm, nếu không có khi còn xảy ra án mạng ấy chứ.” Chỉ trừ việc vứt cô ở đó thì quả thật vẫn khiến lòng người lạnh lẽo.

Càng nghe nhiều, lòng Giản Minh càng đau, đợi đến lúc cô bất giấc ngủ mất thì anh mới nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên xô pha, đắp chăn cẩn thận, bản thân cầm kịch bản tiếp tục mày mò suy nghĩ.

Có thể đối với người chưa kết hôn, lại lớn lên trong gia đình thuận hòa mà nói, nếu không tận tai nghe những nghi ngờ, nhục mạ, bạo lực vô độ giữa vợ chồng với nhau, thật sự khó mà hiểu được mối quan hệ vô cùng thân mật nhưng lại chất chứa hận thù đó đem lại tổn thương lớ đến mức nào.

Nhưng những lời kể của Mập Mập lại khiến anh thấy được rõ ràng, đầu dần dần sắp xếp mạch lạc, đọc lại kịch bản đã thấy cảm nhận sâu sắc hơn nhiều. Bên dưới những câu chữ tường  thuật lại nghe có vẻ hời hợt, không màu mè ấy, thực chất ẩn chứa một trái tim máu nhỏ đầm đìa.

Anh nhớ lại tình tiết trong bộ phim, người vợ ra ngoài ăn uống cùng đồng nghiệp, bị ông chồng say rượu biết được đã xách đá mài đứng giữa phòng khách mài dao, miệng còn mắng “Tao phải giết chết con đĩ này”, còn đứa con gái thì rúc vào trốn sau ghế xô pha, cả người run rẩy.

Cũng may anh ở trong đoàn phim cũng lâu, lần này vị trí quay phim hẻo lánh, ngày đầu tiên đến trợ lý mập đã chuẩn bị bếp từ và dao thớt, có thể vào phòng tắm nấu ít cơm canh đơn giản, cải thiện dinh dưỡng.

Trong đầu anh chỉ còn kịch bản, vào phòng tắm lấy dao và đá mài ra, ngồi ở góc xô pha bắt đầu mài, vừa mài vừa mắng chửi vô cùng hung tợn.

Có lẽ do xung quanh không có ai nhìn nên anh có thể tự do thể hiện, vứt bỏ những lễ nghĩa và đạo đức được giáo dục từ nhỏ, buông một loạt mấy câu chửi tục tĩu, càng chửi càng hăng, để trợ hứng, anh còn mớ chai bia trên bàn ra uống mấy hớp, vừa mài dao vừa uống bia. Không biết do rượu vào lời ra hay sao mà anh càng chửi càng hăng, quên mất trên xô pha còn có trợ lý mập đang ngủ.

Châu Hiểu Ngữ đang ngủ thì nghe thấy ồn ào nên tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy Giản Minh nồng nặc mùi bia, mở đến mấy nút áo, đầu tóc rối bù như tổ quạ đang vừa mài dao vừa mắng chửi, lời nói tục tĩu, khuôn mặt hung ác, vung dao lung tung như chẳng có ai xung quanh. Nhất thời cô còn tưởng bản thân lại rơi vào ác mộng lúc nhỏ, nhìn thấy Châu Quốc Bang đang chuẩn bị vào trận.

“Anh… Minh?”

“Con điếm bẩn thỉu, hôm này ông đây sẽ rạch mặt mày…” Giản Minh quay đầu sang, bộ mặt hung ác còn chưa kịp điều chỉnh lại, Châu Hiểu Ngữ bị dọa giật mình, ngồi bật dậy, lắp bắp, “Anh… anh Minh…” tựa như lúc nhỏ nhìn thấy Châu Quốc Bang đang nổi cơn tam bành, như chuột thấy mèo, run sợ chẳng dám to tiếng.

Giản Minh cũng bị nỗi kinh hoàng hiển hiện trên mặt Châu Hiểu Ngữ làm giật mình, thoát khỏi nhân vật, định cười nhưng vừa rồi diễn nhập tâm quá, bây giờ lập tức thay đổi lại không được, ngay đến giọng điệu cũng cứng nhắc, “Anh… ồn quá làm em tỉnh rồi?”

Châu Hiểu Ngữ không nhịn được rúc người về phía lưng xô pha, trên mặt vẫn còn nỗi sợ hãi kinh hoàng khiến Giản Minh đau lòng không thôi, anh vội vàng đặt dao xuống, rốt cuộc cũng hoàn toàn thoát khỏi nhân vật, đi sang ôm cô vào lòng, “Mập Mập ngoan, đừng sợ, vừa rồi anh chỉ đang tìm hiểu kịch bản thôi.”

Mập Mập khóc òa lên, “Anh bị thần kinh à, làm em sợ sắp chết!”

Nỗi sợ hãi kinh hoàng bất lực, lạnh lẽo bao phủ toàn thân như bị rắn độc ngắm trúng này, cô đã rất nhiều năm không trải qua. Hóa ra trong lòng cô nỗi sợ hãi này vẫn chưa biến mất, chỉ cần một ánh mắt hung ác, một câu mắng chửi dữ dằn đều khiến cô chớp mất trở về quá khứ.

Giản Minh lại cười ha ha như nhặt được vàng, “Cảm ơn em quá khen! Cảm ơn quá khen! Cảm ơn em, Mập Mập!” Anh cúi đầu, không đầu không đuôi hôn Châu Hiểu Ngữ, cũng chẳng để ý nụ hôn dày đặc này rơi lên mặt cô, môi cô hay trên trán cô nữa.

***

Buổi quay phim ngày hôm sau, Giản Minh đã hoàn toàn hòa nhập vào nhân vật.

Mới qua một buổi tối mà anh như biến thành người khác, tìm thấy mấu chốt trong vai diễn, thể hiện hình ảnh người đàn ông vũ phu mắc chứng cuồng loạn vô cùng sống động.

Quay xong Tiết Khởi còn chạy sang chỗ Châu Hiểu Ngữ, liếc mắt nhìn Giản Minh đầy sợ hãi, “Mập Mập, em có chắc chắn anh Minh không thần kinh không? Vừa rồi chị sợ suýt ngất luôn đấy!”

Châu Hiểu Ngữ nhớ lại cảnh tối qua, nụ hôn sâu đầu tiên của hai người lại diễn ra trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế, cũng không biết bắt đầu thế nào, chỉ biết nụ hôn đó khiến đầu óc cô mờ mịt, chẳng nhớ nổi quá khứ như cơn ác mọng kia nữa, chỉ nhớ được nhịp đập rộn ràng của trái tim mình và ánh mắt trong mắt Giản Minh.

Mặt cô đỏ lên liếc mắt nhìn Giản Minh, không ngờ anh cũng đang nhìn về phía này, mắt đầy ý cười ngóng về cô. Tiết Khởi nhìn thấy màn này mà rùng hết cả mình, kéo ngay cô bạn đi, “Sến quá sến quá! Hai người bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò tình đầu này hả?”

“Trò tình đầu cái gì cơ?”

“Em đỏ mặt lén nhìn anh một cái, anh liếc trộm một cái. Cái trò tình cảm trong sáng thuần khiết này cấp hai chị đã chơi chán rồi.!”

Châu Hiểu Ngữ, “…”

Cô bị Tiết Khởi kéo đi nói chuyện, nửa đường nhận được điện thoại, số lạ, cô bên nghe Tiết Khởi nói chuyện, bên nghe đầu dây bên kia gọi một tiếng “Tiểu Ngữ” không rõ ràng lắm, cô còn hỏi lại, “Ai vậy ạ?”

Đầu bên kia ngừng một lúc mới có giọng nói vang lên, “Tiểu Ngữ, là mẹ đây.”

Châu Hiểu Ngữ ngẩng đầu. Hôm nay trời nắng đẹp, lúc quay xong đã là hoàng hôn, ngút tầm mắt là những áng mây nhuốm đỏ, giống như sự nhiệt tình rừng rực trong lòng cô tối hôm qua, lúc được Giản Minh ôm vào lòng, dường như đang ôm cả thế giới trong tay.

Đầu bên kia điện thoại là một thế giới khác, là quá khứ đã chôn chặt, là quá khứ đáng lẽ cô phải từ bỏ lâu rồi.

“Mẹ.. có việc gì sao?”

Có lẽ là bởi vì có Giản Minh, biết bản thân được người khác yêu thương sâu sắc, mà chính cô cũng yêu người khác sâu đậm, trong lòng cô chưa bao giờ bình yên như lúc này, đến lời vừa rồi cũng có thể bình tĩnh nói ra miệng.

Tiết Khởi thấy thần sắc Châu Hiểu Ngữ nghiêm túc như đón địch mạnh, đoán ngay người gọi điện không phải bình thường, bèn ra dấu mình đi trước với Châu Hiểu Ngữ, để cô lại đó rồi quay đầu chạy về tìm Giản Minh.

***

Diệp An Ninh mới nghe được tin Châu Hiểu Ngữ kết giao với ngôi sao nam gia thế cực tốt từ miệng Diệp Oánh.

Từ lần hôn ước của con gái lớn hủy bỏ, Diệp An Viễn lại đoạn tuyệt quan hệ với bà, Diệp An Ninh rất lâu rồi không thăm hỏi hay đến nhà Diệp An Viễn chơi. Hôm đó đi dạo phố vô tình gặp được Diệp Oánh, bà bèn kéo Diệp Oánh đi ăn cơm, vừa hay màn hình lớn trong quán đang chiếu “Cái bóng của nhà vua”, mấy người ăn bên cạnh còn bình luận anh chàng diễn viên chính phim này vừa đẹp trai vừa diễn xuất tốt.

“Cái bóng của nhà vua” làm mưa làm gió, tỷ suất người xem càng ngày càng cao, kéo theo tên tuổi của Giản Minh cũng lên như diều gặp gió, hơn nữa còn thoát khỏi cái danh “bình hoa”, chính thức chuyển từ “phái thần tượng” sang “phái thực lực”. Chẳng qua hiện giờ anh không để tâm chuyện bên ngoài, bế quan tập trung quay tại phim trường, hoàn toàn không biết mức độ nổi tiếng của mình lúc này đến đâu.

Từ sau lần gặp mặt Giản Minh với cha mẹ lần trước, Diệp Oánh còn âm thầm bám riết lấy Diệp Lan nghe ngóng chuyện tình yêu của Châu Hiểu Ngữ và Giản Minh, cứ cảm thấy duyên phận quá kỳ diệu. Ai ngờ được người chị họ bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, đến khi trưởng thành lại có thể gặp được chuyện may mắn như thế?

Diệp An Ninh gọi vài món, đợi đến lúc món khai vị ra rồi thì bắt đầu nói xa nói gần định nghe ngóng chuyện về Châu Hiểu Ngữ.

“Chuyện lần trước đều do cô suy nghĩ không chu đáo. Cha cháu dạo này có khỏe không? Tiểu Ngữ thì sao, nó có đi thăm anh ấy không? Lâu lắm rồi cô không gặp nó, cũng chẳng biết dạo này nó bận gì, chẳng gọi điện thoại cho cô nữa.”

Diệp Oánh sớm đã ngứa mắt Diệp An Ninh rồi, đặc biệt là lần trước bà còn chọc cho Diệp An Viễn tức đến độ phải nằm viện, khó khăn lắm mới quên được chuyện lần đó, Diệp An Ninh lại chui từ xó xỉnh nào ra định giở trò.

Cô bé kiềm chế lửa hận, cười cực kỳ ngây thơ hồn nhiên, “Cha cháu vẫn tốt, chẳng qua là đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, nếu cô với ông Châu Quốc Bang kia còn đến nhà thì chắc chắn sẽ đập gãy chân hai người. Chị Tiểu Ngữ còn bận yêu đương, thời gian đâu mà gọi điện thoại cho cô chứ.”

Diệp An Ninh còn tưởng Châu Hiểu Ngữ làm hòa với Phương Lược rồi, “Tiểu Ngữ cũng thật là, dù lần trước có bàn chuyện không thành thì bàn thêm vài lần nữa là được ấy mà. Khó khăn lắm mới quyết định kết hôn, sao lại hủy bỏ được?”

Diệp Oánh mặt kinh ngạc lắm, “Cô không biết à? Chị Tiểu Ngữ đổi bạn trai từ lâu rồi, ấy, là anh kia kìa.” Vừa hay màn hình lớn trong quán xuất hiện cảnh đặc tả gương mặt Giản Minh, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp trai tuấn tú không chỗ nào để chê.

Diệp An Ninh sống chết vẫn không tin, “Sao thế được? Tiểu Oánh, cháu đùa cô phải không?”

Trong lòng Diệp Oánh dâng lên khoái cảm được báo thù, “Cô, cháu lừa cô làm gì?” Cô bé mở điện thoại, cho Diệp An Ninh xem bức ảnh chụp trong bữa cơm lần trước.

Hôm đó cô bé chụp rất nhiều ảnh Châu Hiểu Ngữ và Giản Minh, có ảnh Giản Minh gắp đồ ăn cho Châu Hiểu Ngữ, có cảnh bóc tôm cho cô, có cảnh cúi đầu nhìn Châu Hiểu Ngữ cười dịu dàng. Chụp nhiều thế mà chẳng có ai để khoe, chỉ có thể ôm lấy tự ngắm. May mắn hôm nay gặp được Diệp An Ninh, đúng là người thích hợp nhất để chia sẻ mà.

Diệp An Ninh xem từng tấm một, càng xem sắc mặt càng khó coi.

Diệp Oánh sợ chưa đủ kích thích, còn dùng điện thoại tìm một loạt các tin tức liên quan đến Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ cho Diệp An Ninh xem.

Nhờ Diệp Oánh khoe khoang, Diệp An Ninh về nhà ngồi cũng không yên, suy đi tính lại mất mấy ngày cuối cùng cũng dày mặt gọi điện thoại đến cho Châu Hiểu Ngữ, sợ cô không nhận điện còn lấy di động chồng gọi.

Lúc nghe Châu Hiểu Ngữ lạnh lùng hỏi câu kia, Diệp An Ninh đột nhiên cảm thấy chột dạ, hít sâu một hơi mới nói được mấy câu tiếp, “Tiểu Ngữ, mẹ nghe nói con có bạn trai mới rồi, định gọi đến hỏi thăm chút thôi. Nếu con có rảnh thì đưa bạn trai đến nhà ăn bữa cơm nhé?”

Châu Hiểu Ngữ còn tưởng mình nghe thấy chuyện cổ tích “Nghìn lẻ một đêm”, suýt nữa thì cười ra tiếng.

Diệp An Ninh tái giá đã bao nhiêu năm, chưa một lần nhắc đến việc mời cô đến nhà ngồi chơi ăn bữa cơm, tựa hồ chỉ sợ lỡ miệng một câu là chẳng cách nào vứt bỏ được cô nữa vậy. Việc này khiến Châu Hiểu Ngữ  cảm thấy bản thân chẳng khác gì bệnh dịch, dính phải là đen đủi vô cùng.

“Cảm ơn mẹ đã quan tâm, bạn trai con rất bận, không có thời gian đến thăm hỏi đâu.”

Bao nhiêu năm nay Diệp An Ninh chưa từng nhỏ nhẹ trước mặt con gái lớn như bây giờ, nhưng từ lúc con gái tìm được con rể có tiền xong, không biết tại sao bà lại thấy địa vị mình thắp hẳn đi, lại còn có cảm giác hối hận vì những việc lúc trước nữa chứ.

Ban đầu nếu biết con gái lớn có bản lĩnh như thế, có thể tìm được bạn trai có điều kiện tốt như vậy thì kiểu gì bà cũng chẳng đối xử với nó như thế đâu.

“Nhưng mà… trước khi kết hôn vẫn nên gặp mặt người lớn trong nhà chứ? Mẹ với cha con cũng phải gặp nhà thông gia nữa.”

Châu Hiểu Ngữ suýt cười thành tiếng, “Gặp nhà thông gia làm gì? Đòi tiền à? Mẹ, mẹ nên từ bỏ ý nghĩ ấy luôn đi. Con biết mẹ và cha luôn coi con là cục nợ, chỉ hận lúc đầu không sinh ra con thôi.” Lúc nói ra những lời này cô đột nhiên cảm thấy thừa nhận chuyện cha mẹ không yêu mình, thậm chí là căm ghét mình, thật ra cũng không khó như tưởng tượng.

“Mẹ, bây giờ mới nói muốn quan tâm con, không cảm thấy quá muộn rồi à? Con biết hai người không yêu con, bây giờ con cũng chẳng yêu hai người, về sau lại càng không. Đợi mẹ và cha già rồi, nếu cần phụng dưỡng con sẽ chuyển khoản đúng số tiền theo luật định, chúng ta thậm chí không cần phải nhìn mặt nhau nữa. Con đã đưa bạn trai đến gặp bác trai bác gái, cho dù là bàn chuyện hôn sự cũng chỉ cần hai bác bàn với nhà người ta là được, không cần phiền đến mẹ và cha đâu.”

Châu Hiểu Ngữ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Diệp An Ninh ở đầu bên kia, dường như đang cố kìm lửa hận, hoặc cũng có thể bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô con gái kiệm lời ít nói của mình lại có thể nói nhanh như thế, hơn nữa mỗi câu đều giống như một lưỡi dao cứa vào lòng bà. Bà chỉ có thể cố gắng bình ổn hơi thở, luôn miệng đáp, “Không phiền, không phiền gì đâu…” còn lại thì chẳng biết phải nói gì mới tốt.

“Mẹ, hôn lễ của con mẹ với cha không cần tham gia, tránh để mọi người khó xử. Cứ thế đi, về sau mẹ đừng gọi điện cho con nữa!”

Ngắt điện thoại, cô nhìn thấy Giản Minh đang đứng cách đó mấy bước, vẻ mặt nghiêm trọng, nhất thời nở nụ cười rực rỡ, chạy đến bổ nhào vào lòng anh, “Sao anh lại ở đây?”

Giản Minh thấy thái độ nhiệt tình của cô hơi kỳ lạ, Mập Mập trước nay vẫn luôn là một cô gái sống nội tâm, không mấy khi bộc lộ tình cảm ra ngoài. Anh nhấc gương mặt đang rúc vào lòng mình lên, cẩn thận quan sát thần sắc đối phương, hoàn toàn không thấy một chút u buồn nào, “Tiết Khởi nói em bị người ta bắt nạt, anh liền chạy qua đây xem thế nào.”

Lúc anh vừa qua đây trông thấy cô đang nói điện thoại, vẻ mặt có sự lạnh lùng xa cách không nói rõ thành lời, khoảng khắc đó cô dường như đã trở lại là trợ lý mập lần đầu họ gặp nhau, khiến người khác khó mà tiếp cận.

Cô hơi cứng người, xong mới tự cười nhạo bản thân, “Mẹ em không biết nghe được tin em kiếm được bạn trai nhiều tiền ở đâu, gọi điện thoại tới.” Dường như rốt cuộc cô cũng hạ quyết tâm, “Em đã nói với bà ấy rồi, về sau đừng gọi điện cho em nữa, em không muốn gặp bọn họ.”

Giản Minh lại để đầu cô rúc vào ngực mình, gần đến độ nghe được nhịp đập trái tim nhau. Anh nhẹ nhàng xoa lưng bạn gái mình, “Không muốn gặp thì đừng gặp, chỉ cần Mập Mập vui là được.”

Đằng xa, nhiếp ảnh gia đang cầm máy rất tập trung chuyên môn chụp ảnh, Tiết Khởi đi qua vỗ vai anh ta, “Làm gì thế?”

Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi run tay một cái, suýt thì rơi cả máy, quay đầu lại nhìn cô nàng, không nhịn được mà ca thán, “Chị Tiết, chị định dọa chết người ta à? Lúc em đi qua nhìn thấy anh Minh với biên kịch đang tình cảm mặn nồng như chỗ không người, thật đúng là ngọt không chịu nổi, nên mới thuận tay chụp lại thôi.” Cậu ta kéo Tiết Khởi lại ngắm tác phẩm mình vừa chụp, vừa xem vừa hỏi ý kiến, “Thế nào, có ngọt ngào không? Ngọt ngào không?”

Ngay đến con người dạo gần đây cũng đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt như Tiết Khởi cũng còn thấy ngọt sâu răng, “Hai người này không thể trốn vào chỗ nào mà ôm nhau được à? Hỏng hết cả mắt rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc