BÌNH MINH MÀU ĐỎ


Buổi tối Diệp Phi không ngủ được, chủ yếu là vì buổi tối cũng không ăn được bao nhiêu, trước khi ngủ nhìn thấy Hoàng Linh bảo cô ngày mai đi tăng ca, đột nhiên Diệp Phi cũng không muốn đi lắm, cũng không biết Lê Tiện Nam đang bận chuyện gì, Diệp Phi ôm điện thoại tìm kiếm còn có thể có có công việc thực tập gì nữa.

Nhưng cô nhìn thì có vẻ dễ tìm việc như vậy, ở một thành phố lớn như vậy kỳ thật cũng rất khó làm, còn phải suy xét đến chi phí sinh hoạt nữa.

Lúc Lê Tiện Nam bưng một ly nước đi vào, vẻ mặt Diệp Phi buồn rầu, cân nhắc tìm phương hướng thực tập cho kỳ thực tập của mình.

“Những ngành kiếm được nhiều tiền trong hai năm qua phải là đầu tư bất động sản và truyền thông internet mới, nếu sau này em muốn làm thì tôi dạy cho em.

” Lê Tiện Nam nghe xong, khá bình tĩnh, nói cái gì cũng khiến người ta rất tin tưởng, xuâ.n thủy chiên trà thành thạo.

Diệp Phi cũng tin.

Nhưng đây không phải là lĩnh vực của cô.

“Cái nào làm được, tôi căn bản không hiểu những thứ kia, anh dạy tôi cũng sẽ không dạy được.


“Tiền vốn tôi cho em, cho em chơi, kiếm được một căn nhà còn rất dễ dàng,”
“……”
Dùng giọng điệu hờ hững nói một câu như vậy, rất khiến cho Diệp Phi không nói nên lời, cô chuyển đề tài hỏi, “Triệu Tây Mi có bạn bè đang làm internet sao?”
“Ừm,” Lê Tiện Nam không giấu diếm cô, ven chăn lên, rút điện thoại của cô ra đặt ở trên tủ đầu giường, “Triệu Tây Mi giấu trong nhà yêu đương với một người bạn trai, là Triệu gia giúp đỡ, đang làm internet.

Triệu Tây Chính vì chuyện này mà đã đánh nhau với người đó vài lần, hai anh em giận dỗi nhau chính là bởi vì cái này.


“Vậy anh thấy thế nào?”
Diệp Phi ôm chăn nhìn anh.

“Internet hay là người bạn trai kia của cô ấy?”
“Cả hai đúng không?”
“Người kia khá tốt, internet cũng có tương lai, Triệu gia không muốn chỉ bởi vì là môn không đăng hộ không đối.


Diệp Phi mím môi, không nghiên cứu những này quá sâu, cô nói, “Triệu Tây Mi nói bên kia có thiếu người viết bài, tôi có nên thử cái này không?”
“tôi rất coi trọng ngành công nghiệp này, mấy năm sau, kinh tế phát triển như vậy, khẳng định phần lớn đều sẽ nằm trên internet.


“Lê Tiện Nam, anh biết thật nhiều nha.


Lê Tiện Nam giơ tay ra tắt đèn bàn, liếc mắt một cái, trong tay Diệp Phi còn đang ôm một đống chăn, đồ ngủ cũng là do một thương hiệu nào đó đưa tới, mỗi tháng đều đưa đồ mới của nam giới tới, lần trước nói với Kha Kỳ nhiều thêm một câu, thêm một vài đồ nữ, cũng không nói yêu cầu.

Vì thế phía thương hiệu đưa tới các loại hoa hòe lòe loẹt, dây đeo ngắn dài mỏng, Diệp Phi chỉ chọn quần dài có tay thoạt nhìn bảo thủ.

Không biết người phụ nữ này là ai, vì thế đã gửi tất cả các cỡ S, M và L đến.

Diệp Phi mặc cỡ S, nhưng loại thương hiệu Âu Mỹ này, kích cỡ đều có hơi lớn, Diệp Phi gầy, kết cấu tơ lụa mặc vào giống như nước chảy, có vẻ có chút không.

Lê Tiện Nam vốn dĩ đã thành thật nằm xuống, nhìn dáng vẻ này của Diệp Phi, ôm cô lại, cúc áo không quá chặt, mở một cúc, đôi mắt Lê Tiện Nam giống như một con hồ ly, nguy hiểm không nắm bắt được.

Diệp Phi đụng phải ánh mắt anh, tay cử động —— lại cảm thấy động tác ôm ngực quá cố tình.

Đường cong mềm mại trước ngực cô, da thịt trắng nõn, bị ánh trăng nhuộm một chút vụn bạc, xương quai xanh làm cho đường cong lại có một cảm giác phập phồng, Lê Tự Nam đột nhiên nghĩ đến mấy ngày trước dò xét đi vào, ở nơi sâu hơn mấy tấc, nhịp tim đập như sấm, hình như cô bình tĩnh như vậy, nhưng trái tim đập nhanh lại bán đứng cô.

Hình như anh chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cô, anh cũng biết, có lẽ là cô sẽ không cự tuyệt.

Lê Tiện Nam lại muốn làm ngược lại, có chút ngang ngược, lại như là một loại lôi kéo ngươi tiến ta lui.

Chuyện này anh lại càng không muốn quá chủ động, quan hệ của hai người quan hệ cũng không đơn thuần như vậy, nói về mối quan hệ thể xác, lại nói nhiều hơn một chút về tình cảm, đều có vẻ quá giả tạo.

Nhưng thứ này, thật sự là tính như thế nào cũng tính không rõ.

Lê Tiện Nam không muốn tốn nhiều công sức suy nghĩ, đưa tay giúp cô gài lại chiếc cúc áo kia, cúc áo rất nhỏ, quấn quanh đầu ngón tay anh, xương khớp cách lớp quần áo cọ cọ vào da thịt cô một chút.

“Lê Tiện Nam.

” Đôi môi Diệp Phi môi mấp máy, gọi anh một tiếng rất nhẹ.

Lê Tiện Nam dùng giọng mũi đáp, nói ngủ ngon với cô.

Diệp Phi đưa tay sờ so.ạng một chút, tìm được tay anh, giường rõ ràng rất lớn, cô cứ nhất định phải ở bên cạnh anh.

Thế giới giống như một biển người, và anh là ngọn đèn xanh chỉ còn lại một mình.

Chắc là cô chỉ trải qua một, làm sao dám ngóng trông ngọn đèn này vĩnh viễn sáng lên vì cô.

Chỉ là ánh sáng ngắn ngủi của anh khi đi ngang qua, đêm dài cũng luôn có điểm cuối.

Không chối từ, không cự tuyệt, giữ lại một phần tỉnh táo, cũng lưu lại một chút si mê nhớ nhung.

Thật ra Diệp Phi từ chức là đã đoán trước được, lúc Triệu Tây Mi đưa danh thiếp của một công ty khác cho cô, công ty tên là văn hóa Bạch Kình, công ty này mới thành lập không lâu, tiền lương thật ra có hơi thấp một chút, nhưng mà bầu không khí ở công ty vô cùng tốt, từ tổng biên tập cho đến nhân viên đều là thật sự nhiệt tình yêu thích văn học.

Có điều sở dĩ Diệp Phi còn chưa chính thức thực tập là bởi vì trong trường có việc phải bận, còn có mấy bài luận văn phải hoàn thành.

Hơn nữa hiện tại phòng làm việc của Bạch Kình còn rất nhỏ, tổng biên tập nói đoán chừng phải qua một thời gian nữa mới có thể có phòng làm việc chính thức —— thuê một một tầng làm nơi làm việc, còn phải trang trí nữa.

Diệp Phi cảm thấy làm cái nghề này nhất định là cần một ít tình yêu, cũng nói vừa vặn mình cũng không vội.


Lần đầu tiên Diệp Phi viết mấy văn bản gửi cho Triệu Tây Mi, Triệu Tây Mi nói viết không tồi, chuyển tiền nhuận bút cũng rất khả quan —— Diệp Phi phỏng đoán, tiền nhuận bút này chắc chắn là Triệu Tây Mi trả.

Ngoài miệng Triệu Tây Mi có hơi khắc nghiệt, nhưng thật ra là một người rất mềm mại —— Diệp Phi bắt đầu đọc qua quyển sách đầu tiên cô ấy xuất bản, một quyển tiểu thuyết yêu thầm tinh tế.

Bây giờ nghĩ lại, nhất định là có nguyên mẫu.

Nhưng cũng chính là nghĩ như vậy, về nam chính kia, bạn bè trong giới của Triệu Tây Mi cũng không có tung tích để lần theo.

Lúc Diệp Phi nói chuyện với Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam cũng chỉ như là đang nghe một câu chuyện cười, hai năm đầu bởi vì Triệu Tây Mi yêu đương với người bạn trai nay, Triệu gia cũng đã sắp lật trời, thời gian đó Triệu Tây Chính cũng oán giận như vậy.

Lê Tiện Nam bảo anh ta không bằng bớt lo chuyện của người khác.

Triệu Tây Chính lập tức trừng mắt, nói, “Anh Nam, không phải là anh cũng xem trọng người đàn ông kia đó chứ?”
Lê Tiện Nam liền cười cười, cà lơ phất phơ nói đó không phải chuyện của nhà mấy người sao.

Khoảng thời gian đó Diệp Phi quả thật cũng không quá vội vàng đi tìm việc làm, chuyện mỗi ngày cũng chỉ là viết luận văn, viết văn bản cho ứng dụng xã hội kia, gần như là hiếm khi được nghỉ ngơi một lần.

Vốn dĩ từ trước đến nay cô đều chưa từng nghỉ ngơi, cuộc sống bận rộn thành con quay làm liên tục, có lần đó buổi tối, sau khi viết xong một văn bản trong thư phòng của Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam ôm cô lại, vén tóc cô ra, hỏi cô có muốn nghỉ ngơi vài ngày không.

Lê Tiện Nam không keo kiệt dẫn cố đến các bữa tiệc, Triệu Tây Mi cũng bị Triệu Tây Chính xách tới —— Diệp Phi suy đoán, chắc là sợ cô ấy và “người bạn trai” ở cùng nhau.

Triệu Tây Mi lập tức nằm sấp trên sô pha hút một điếu thuốc của phụ nữ, thấy Diệp Phi, giống như nữ yêu tinh mỉm cười với cô.

Diệp Phi cũng tìm đề tài, hỏi cô ấy, “Thế nào rồi?”
“Ứng dụng đang được kiểm tra bên trong, khá tốt,” Triệu Tây Mi cắn điếu thuốc, làm móng tay thật xinh đẹp, tuổi không lớn, làm cái gì cũng đều có vẻ rất ngây thơ, người gặp người thích, cũng không biết vì sao điếu thuốc này có vị dâu tây, ngửi rất ngọt.

Triệu Tây Mi tiến đến gần đưa sang cho cô, “Có muốn thử xem không?”
Thường thường lúc này, rõ ràng là mấy người đàn ông bên kia đang nói chuyện kia đột nhiên yên tĩnh lại, sự yên tĩnh này quá quỷ dị, Diệp Phi cũng không khỏi qua, lập tức nhìn thấy Lê Tiện Nam ngồi ở chỗ đó nhìn về phía bọn họ ở bên này.

“Đừng dạy hư người của anh.

” Lê Tiện Nam thản nhiên nói một câu.

“Triệu Tây Mi, em ra dáng một chút đi!” Triệu Tây Chính ném hộp thuốc lá trống không đến đây.

Triệu Tây Mi lười nhác cười, dập tắt điếu thuốc vị dâu tây ở trong gạt tàn thuốc thủy tinh, cầm áo khoác, kéo Diệp Phi ra ngoài sân thượng.

Nhìn hai cô gái, giống là trở về thời học sinh hai người cùng nhau đi vệ sinh.

Không hiểu sao khuôn mặt Diệp Phi nóng lên, bình thường vào lúc này, cảm giác Lê Tiện Nam dường như cách cô rất xa, mấy người đàn ông vây quanh cùng một chỗ cũng chỉ là đánh bài, thỉnh thoảng trêu đùa vài câu cũng là thị trường chứng khoán và đầu tư, Diệp Phi cũng thật sự nghe không hiểu, những đề tài này cách cô quá xa.

“Vậy ứng dụng kia kiểm tra nội bộ kết thúc là có thể lên kệ xem trước, em đã tìm được công việc chưa?” Triệu Tây Mi khoác áo khoác, ngồi ở trên sân thượng với cô.

Chiếc áo khoác này có kết cấu rất tốt, rộng thùng thình lười biếng, Triệu Tây Mi nằm ở trên ghế, dáng ngồi cũng không có hình dạng.

“Còn chưa đâu, chưa nghĩ ra có muốn làm biên tập hay không.


“Vậy nếu không,” Triệu Tây Mi nghiêng người qua, hạ giọng nói, “Vây công ty ứng dụng kia vừa lúc thiếu một người viết bài quảng cáo, xem như hương hướng truyền thông mới trên mạng, chính là viết đoạn quảng cáo, em đến chỗ này có được không?”
“……” Diệp Phi còn chưa nghĩ đến hướng này đâu.

“Chỉ là mức lương cơ bản và hình thức trích phần trăm, nhưng em cũng không cần lo lắng, tiền lương trước đó có tôi chịu trách nhiệm, trong nhà cho tôi một chút tài chính để cho tôi tự mình đầu tư chơi, tôi cũng không giống anh trai tôi bọn họ biết nhiều như vậy, tôi cũng chỉ đầu tư vào đây thử xem.


Diệp Phi nhìn cô ấy, nhớ tới lời Lê Tiện Nam nói, nói, “Chị cũng để ý đến sự phát triển của internet à?”
“Tôi không hiểu,” Triệu Tây Mi cười, “Nhưng tôi xem trọng Hàn Dịch.


Thì ra là “người bạn trai” kia tên là Hàn Dịch.

“Mỗi người đều có tốt xấu, một là ổn định, một là tương lai đầy hứa hẹn, cũng không vội vàng đòi đáp án với của em, nếu em muốn thì có thế đến bất cứ lúc nào, nhưng mà hiện tại cũng không có phòng làm việc hoàn chỉnh, cho dù viết bài em cũng phải ở nhà hoàn thành.


“Vậy bây giờ anh ta……”
“Tự mình thuê một tầng hầm.


Triệu Tây Mi nói, sờ sờ hộp thuốc ở trong túi, hộp thuốc lá trống không, cô ấy đứng lên, “Đi thôi, đi vào, ở bên ngoài thật lạnh.


Tầng hầm vào năm 2013 này kỳ thật là từ rất phức tạp, có rất nhiều người đều là bắt đầu giấc mơ từ nơi này, như là măng nằm trong đêm mùa đông lạnh lẽo, dựa vào một vài cơn mưa mùa xuân, sau đó nhú lên từ dưới lòng đất.

Năm ấy, có thật nhiều người trẻ tuổi ôm đàn ghi-ta ca hát ở trên đường phố, còn những ca sĩ thường trú tại các nhà hàng, có một vài người trẻ tuổi ôm tình yêu và sự nhiệt tình chạy đến thành phố lớn này theo đuổi ước mơ, Yến Kinh là một thành phố lớn phồn hoa, giống như một khu rừng rậm rạp, vĩnh viễn có hạt giống mới đang thức tỉnh, cố gắng phát triển.

Có người tìm lối tắt, muốn vắt kiệt khu rừng này để nhìn thấy bầu trời rộng lớn hơn.

Có người ở dưới gốc cây liều mạng giãy dụa, chỉ muốn có một nơi để sống.

Cũng có người sinh ra chính là được nuông chiều đứng ở trên đỉnh.

Cái từ tầng hầm này, trong năm này có nghĩa là hy vọng dưới lòng đất.

Trong lòng Diệp Phi có cân nhắc riêng của mình, viết mấy cái bài kiểm tra nội bộ, lúc ấy phản ứng quả thật không tệ, cái này không tệ trực tiếp thể hiện ở trên tiền Triệu Tây Mi chuyển cho cô, kỳ thật Diệp Phi cũng xem như không rõ, là thật sự không tệ, hay là Triệu Tây Mi vốn dĩ đã ra tay hào phóng?
Lúc đó Triệu Tây Mi cũng khen cô ở trước mặt Lê Tiện Nam không ít lần, Lê Tiện Nam cười nói đều là công sức của Phi Phi.

Triệu Tây Mi hào phóng, nói có thời gian rảnh mời cô ăn cơm.


Diệp Phi cũng chỉ là cười cười, buổi tối lúc trở về, Diệp Phi đi theo bên cạnh Lê Tiện Nam, lên xe của anh, buổi tối Lê Tiện Nam có uống một chút đồ có cồn với Triệu Tây Chính, chính là Kha Kỳ lái xe.

“Lê Tiện Nam, tôi nghĩ ra rồi.

” Diệp Phi đi theo anh ngồi vào trong xe, kéo tay nói với anh.

Lê Tiện Nam còn cười nghe cô nói, rõ ràng cũng đều là một vài việc nhỏ nhặt, anh lại nghe vô cùng nghiêm túc.

Còn vào ngay lúc đó nói với cô, “Muốn kiếm tiền thì đừng nắm chặt một thứ, có thể thử đầu điểm tư và quản lý tài sản xem sao.


Dù sao Diệp Phi cũng là một sinh viên khoa văn, nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng nhặt được vài câu trọng điểm, vẫn hiểu được.

Nghe anh nói đến sau đó, kỳ thật tâm tư cũng không nói ra được là như thế nào.

Là một con đường tối đen như mực, có đèn đường nhấp nháy, ánh đèn lúc sáng lúc tối, ánh sáng lờ mờ chiếu lên trên mặt anh, thật đúng là gợi cảm quá trí mạng.

Diệp Phi kéo tay anh, trong túi áo khoác của anh có cái gì hơi cộm lên.

Diệp Phi duỗi tay lấy ra, là một hộp thuốc lá.

Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn, lấy lại từ trong tay cô, cười nói, “Triệu Tây Mi dạy em à?”
“Tôi không cần.

” Diệp Phi nhớ lại mùi dâu tây kia, hơi thở rất ngọt, nhưng trên hộp thuốc còn không phải là có viết hút thuốc có hại cho sức khỏe à.

Lê Tiện Nam đút tay vào, lấy từ trong túi ra một cái bật lửa, quẹt một cái, kim loại sợi vonfram bên trong sáng lên, anh hút một điếu thuốc rồi tiến lại gần, một mùi thuốc lá vị trà.

Anh kẹp ở trong tay, cúi đầu hít một hơi, Diệp Phi tò mò muốn nhìn hộp thuốc, sao mà còn có thể có mùi trà xanh.

“Phi Phi.

” Anh gọi cô một tiếng.

Trong bóng đêm Diệp Phi không nhìn rõ chữ, vừa ngẩng đầu, tay Lê Tiện Nam đã sờ s.oạng từ phía sau lưng cô, ấn giữ sau gáy cô lại kéo đến, giữa môi răng ngập tràn mùi trà hương, không hề khó ngửi một chút nào.

Loại mùi trà này rất nhạt, bị hương gỗ lạnh lẽo trên người anh hòa hợp thành một loại hương vị khiến người ta nghiện.

Lúc Lê Tiện Nam hôn cô cũng không nói là quá đơn thuần, Diệp Phi gần như đã tập mãi thành thói quen, chỉ là có nhiều lần đi nữa cũng đều mặt đỏ tim đập loạn nhịp, chỉ riêng một nụ hôn, giống như đang mạnh mẽ xâm lấn.

“Thuốc lá của tôi có mùi này, nhớ kỹ chưa?”
Anh buông cô ra, bàn tay còn đang vuốt ve gáy cô, nụ cười vừa biếng nhác vừa quyến rũ lòng người.

Diệp Phi đẩy anh một cái, hai má đỏ lên, theo bản năng mà cọ mặt vào cổ anh, Lê Tiện Nam lại cười, cô ngước mắt lên, xnhìn qua cổ màu trắng lạnh của anh, mạch máu màu xanh lá đang hơi nhảy lên.

Anh đối với cô gần như là nuông chiều không có điểm mấu chốt, vì thế lúc đầu Diệp Phi nóng lên, sau đó lại tiến đến gần, hôn vào chỗ đó của anh một cái.

Lê Tiện Nam không sợ nhột, nhưng tay đặt ở trên eo cô —— hôm nay cô mặc một cái áo lông ngắn, bên trong là một chiếc áo len mỏng, vừa hơi cử động, đã lập tức lộ ra một chút eo.

Cô như vậy khiến cho Lê Tiện Nam đột nhiên muốn chơi xấu, tay đi theo áo lông, càng giống như một loại nguy hiểm nào đó ngủ đông.

Người thua trận chính là cô.

Vừa cúi đầu, Lê Tiện Nam vẫn ung dung, “Không phải hôn rất vui sao?”
Chuông điện thoại phía trước vang lên, Diệp Phi cũng chợt nhớ tới —— phía trước còn có Kha Kỳ.

Kha Kỳ là thật sự không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, Kha Kỳ nhìn thoáng qua dãy số điện thoại, nói với Lê Tiện Nam, “Là thư ký La.


“Tắt máy, không nhận.


“Vâng.


Kha Kỳ nhận lệnh, trực tiếp ấn kết thúc, trong xe lại yên tĩnh lại.

Diệp Phi ngồi ở bên cạnh anh, hai má nóng lên, nhưng lại ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt Lê Tiện Nam đã thay đổi một chút, vừa rồi còn có một chút ý cười, giây lát sau đã trở nên lạnh lẽo.

Mấy lần Diệp Phi nhìn thấy cuộc gọi của “Thư ký La” trên điện thoại của Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam gần như không nghe máy.

Sau khi chuông điện thoại vang cho đến khi cúp máy, “Thư ký La” sẽ lập tức gửi cho anh một email và một tin nhắn.

Diệp Phi suy nghĩ một chút rồi nói, “Hôm nay tôi muốn trở về ngõ nhỏ Hòe Tam một chuyến.


“Sao lại về chỗ đó?”
“Chắc chắn là có chuyện rồi, mấy quyển sách của tôi còn ở đó.


“Được, đêm nay lại đến?”
“Xem nào, khi anh nào xong việc, gọi điện thoại cho tôi.



“Được.


Nói đến đây, Lê Tiện Nam đã hiểu, “mấy quyển sách” cũng chỉ là lý do.

Diệp Phi thật sự quá hiểu chuyện, nhất định là cô cho rằng tối nay anh có việc, hoặc là để lại cho anh có không gian ở một mình.

Lê Tiện Nam thật sự không muốn cô hiểu chuyện như vậy —— dính lấy anh cũng được, không hiểu chuyện cũng được.

Nhưng hết lần này đến lần khác Diệp Phi lại không, cô hiểu chuyện cũng cũng giả vờ như là không cố ý.

Nếu anh nói thật, có thể là cô còn nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.

Lê Tiện Nam thất thần vài giây, lại quay đầu nhìn Diệp Phi, cô đã ngồi lại ngay ngắn, tay bị anh nắm chặt, tầm mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài, cửa sổ màu đen phản chiếu khuôn mặt cô, sạch sẽ, bình tĩnh, nhẹ nhàng.

Cô giống như không có gì vui mừng hay buồn bã quá mức.

Chỉ có lúc cười với anh, mới làm cho anh cảm thấy là có chút nhiệt độ.

Những người sống trong nước đá, trên thực tế, cũng sẽ tham lam một chút hơi ấm.

Cũng muốn nhìn cô vĩnh viễn ấm áp.

Lê Tiện Nam nắm tay cô, siết chặt một chút, Diệp Phi dường như phát hiện ra, quay đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong, mỉm cười cũng nắm chặt lấy tay anh.

Làm sao để có thể vẫn luôn tốt đẹp như vậy?
Không cần như gần như xa.

“Phi Phi, nếu như tôi không gọi điện thoại, em có đến tìm tôi không?” Lê Tiện Nam không có gì báo trước hỏi một câu, ngón tay hơi lỏi, cứ như vậy cọ qua mu bàn tay cô, cũng như là thuận miệng hỏi như vậy.

Diệp Phi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, tốc độ xe chậm lại, cô nghiêng đầu hỏi, “Lê Tiện Nam, có phải là đã đến ngõ nhỏ Hòe Tam rồi không?”
Lê Tiện Nam kéo tay cô khựng lại một chút, cười nói, “Đến rồi.


Kha Kỳ dừng xe, đúng lúc nói mình xuống xe trước mua một vài thứ.

Diệp Phi ngồi bên cạnh anh, Lê Tiện Nam không nói gì, vừa rồi câu nói kia cô nghe thấy được, có cho đáp án hay không, tất cả cũng đều ở cô.

“Lê Tiện Nam, điện thoại của tôi vẫn luôn bật.


Cô nhẹ giọng nói một câu, Lê Tiện Nam nhìn cô, khóe mắt thoáng cong cong, ẩn chứa một chút ý cười, ánh sáng trong xe rất tối, đôi mắt đa tình của anh nhìn người như vậy, thật khiến người ta có chút không nhịn nổi.

Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô lại buông ra, cuối cùng đột nhiên luồn vào trong tay cô, những động tác nhỏ lơ đãng này, thường là thứ trêu chọc lòng người nhất.

Diệp Phi đi về phía trước, Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, như là phát ra từ chỗ sâu trong lồng ngực.

“Lê Tiện Nam, anh cười cái gì vậy.


“Cái này không phải là cười em —— hôn hay không hôn?”
Diệp Phi đỏ mặt, không thể không chịu được giọng điệu không đứng đắn này của anh.

Lê Tiện Nam không cho cô cơ hội trở lại, vòng tay ôm lấy eo cô kéo đến, không gian chật hẹp, cô ngồi vững chắc trên người anh, mùa đông có tĩnh điện, tóc dài không quá nghe lời, có lác đác vài sợi dựng lên.

Lê Tiện Nam duỗi tay vuốt lại cho cô, vén ra sau tai, hộp thuốc lá kia còn ở trong túi áo khoác anh, vòng qua eo cô.

Cứ như vậy nhìn cô, Lê Tiện Nam không nhúc nhích.

Diệp Phi cảm thấy chắc chắn là anh đang đợi cô chủ động, cũng không biết như thế nào, Diệp Phi luôn cảm thấy chính mình cũng không khách khí như vậy hoặc là cũng không quan tâm.

Nhưng anh lại để ý.

Cũng xa xa không nhìn rõ dáng vẻ hờ hững như vậy.

Diệp Phi tiến đến gần nhìn anh, Lê Tiện Nam thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn cô.

“Nhìn cái gì, tư thế này.


Cuối cùng Lê Tiện Nam cũng lên tiếng, thương trà đã rất nhạt, chỉ còn lại cái loại đắng vị thuốc đông y dễ ngửi này, hòa hợp với hương thơm của gỗ, giống như một rừng cây phủ sương mù.

“Lê Tiện Nam, điện thoại của tôi vẫn luôn bật.

” Cô lặp đi lặp lại một lần nữa, như thể không trả lời một câu đó, đẩy câu hỏi đó cho anh.

Lê Tiện Nam nhéo hai má cô, miệng Diệp Phi giống như cá vàng.

Anh cười cười, nhéo mặt cô hôn lên, lúc này không giống như vừa rồi, càng giống với một loại biểu hiện cảm động nào đó khiến cô đắm chìm, Lê Tiện Nam buông lỏng tay, nhưng bàn tay kia vẫn còn đặt ở trên bụng cô, Diệp Phi luôn cảm thấy —— nên là lần nào đây?
Nên là lần nào, để bước qua một bước nữa?
Trong lòng cô biết rõ Lê Dục Nam đặt chìa khóa kia của một bước kia ở trong tay cô, có nguyện ý hay không dường như quyền quyết định đều ở trong tay cô.

“Lê Tiện Nam, ngủ ngon.



Diệp Phi xuống xe, càng giống đèn lồng ngựa cũ, hình dáng cổ điển, ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, cũng không quá chói mắt.

Trong chiếc Rolls-Royce đỗ ở đầu ngõ, Diệp Phi bước xuống xe, không quay đầu lại nhìn, chỉ là khi đi đến chỗ rẽ ở ngõ nhỏ, mượn khúc cua nhìn thoáng qua, lúc này anh không đứng ở bên ngoài xe.

Lẻ loi một chiếc xe, kính đen, không thể nhìn thấy rõ bên trong.

Đây hẳn là lần đầu tiên Diệp Phi trở về ngõ nhỏ Hòe Tam tron mấy ngày này.

Cũng là lần đầu không ngủ chung một chỗ với anh.

Diệp Phi cầm chìa khóa mở cửa tứ hợp viện, bà Triệu đã trở về, trong sân có một cái bóng đèn sáng lên.

Diệp Phi rón ra rón rén trở về phòng —— căn phòng cũ này thật đúng là lạnh mà, không có hệ thống sưởi ấm, chỉ có trong phòng bà Triệu có bếp lò sưởi ấm, nhưng buổi tối để cho an toàn thì cũng không đốt, người già đi ngủ sớm, chỉ là lúc này vẫn còn sáng đèn.


Phòng Diệp Phi cũng rất lạnh, vừa mới trở về, thế mà lại không thích ứng được.

—— Sàn nhà ở Tây Giao đều là sàn nhà lát đá phản quang, giẫm trên mặt đất rất lạnh, Lê Thức Nam sợ cô lạnh, đặc biệt tìm người làm một lớp thảm dệt kim.

Ngày đó khi hai người trở về, trong nhà có vài nhân viên làm việc, hai tay cầm thảm, một người đàn ông khác quỳ trên mặt đất cẩn thận lát.

Diệp Phi kinh ngạc hỏi anh, “Sao lại trải như thế này?”
“Đây không phải là sợ buổi tối em thức dậy lạnh sao.

” Lê Tiện Nam thuận miệng đáp một câu, còn pha chút tiếc nuối nói, “Chỉ là đã quên bảo em chọn màu sắc, nên tôi để cho bọn họ tùy tiện giao đến.


Khi nói chuyện, công nhân kia chào hỏi với anh.

Lê Tiện Nam sẽ chỉ cười cười, kéo ghế ngồi xuống, hất cằm về phía Diệp Phi, nói, “Chuyện này đừng hỏi tôi, hỏi cô gái này đi, tôi cũng không sợ lạnh, sợ chân người này đông cứng.


Các cô gái đều nói, tình yêu có thích xem chi tiết.

Cái này có được tính không?
Diệp Phi phát hiện lúc mình suy nghĩ như vậy, đã có hơi thất thần.

Cô ngồi ở bàn làm việc, cửa sổ cũ có hơi lọt gió, trong căn phòng này và bên ngoài cũng gần như không có gì khác nhau.

Kỳ thật đêm nay trở về cũng không phải là một hai phải trở về, đây càng giống như lý trí trong đầu cô đang phát ra một loại tín hiệu cầu cứu với cô.

Diệp Phi không dám suy nghĩ quá nhiều, dọn dẹp một chút chuẩn bị đi ngủ, sờ sờ giường, lạnh như băng.

Trong phòng cũng không có điện —— bà Triệu nghiêm khắc khống chế sử dụng điện trong nhà, một là mạch điện đã cũ kỹ, một là bản thân bà cũng keo kiệt.

Diệp Phi nghĩ lại, đi nấu nước rót một túi chườm nóng.

Kết quả vừa mới ra cửa, nhìn thấy bà Triệu đi ra lấy nước rửa chân.

“Học sinh giỏi, mấy ngày nay sao cô không trở về?” Bà Triệu gọi cô lại, trong tay xách theo một cái chậu sứ.

“Không ạ.

Nghe bà cụ khác nói bà đi lên núi.

” Diệp Phi vẫn rất lễ phép.

“Sao muộn như vậy cô mới trở về? Cô đang làm gì thế?”
“…… Tăng ca ạ.

” Diệp Phi chưa nói quá nhiều.

“Ôi trời, làm cái gì công việc gì mà về muộn như vậy.

Không nhìn thấy người sao?”
“……”
“Được rồi, cũng không liên quan đến tôi, tôi ngại quá không dám hỏi nữa, nghe mấy bà khác nói cách đây không lâu ở đây bưng một nhóm người đến thuê nhà, cô cũng đừng làm loạn cho tôi đó, một bà già như tôi không chịu nổi.


“Bà còn nói cháu, mấy ngày hôm trước cháu trở về thấy có xe dừng ở cửa, vài người đàn ông, bà Triệu, và không phải là đã vi phạm pháp luật gì đó chứ?” Diệp Phi láy từ trong phòng ra một cái túi chườm nóng hoạt hình, chuẩn bị rót nước vào nấu.

“Bớt xen vào việc của tôi đi, tuổi còn trẻ hỏi thăm cái gì.

” Bà Triệu hừ một tiếng, muốn về phòng ngủ, “Lần trước còn nghe những bà kia nói có siêu xe đưa cô về nữa đó, tôi nhắc nhở cô một lần, cách xa những người này ra một chút, có quỷ mới biết sau lưng là cái dạng gì……”
Bà Triệu khom lưng đi về phòng, ho khan vài tiếng.

Một mình Diệp Phi đứng ở trong sân, gió lạnh thổi vào mặt, tay cô có hơi lạnh.

Một góc sân nhỏ, bên cạnh có một cái vại, bên trong là một gốc cây sen.

Gió thổi qua, cây sen đáng thương giãy dụa trên một lớp băng mỏng như cánh dế.

Diệp Phi nấu nước nóng, kết quả vừa mới rót vào túi chườm nóng, một chút nước thấm ra —— túi chườm nóng không dùng trong thời gian dài, nứt ra.

Cô buồn bực một cách vô cớ, sờ sờ giường, lạnh.

Đeo nút bịt tai cũng không phải không thể ngủ được.

Diệp Phi lấy nút bịt tai từ trong túi xách ra, sau khi đeo lên thì chui vào trong ổ chăn, nút bịt tai giảm tiếng ồn ngăn cách tất cả mọi thứ, trước kia Diệp Phi rất tham luyến sự yên lặng do nút bịt tai mang đến cho cô, cái gì mà tiếng chửi rủa cùng tiếng đập cửa đều không nghe được, chỉ cần đeo nút tai nhắm mắt lại, cả thế giới đều yên tĩnh.

Nhưng lúc này, Diệp Phi không hề buồn ngủ.

Cô mở to mắt, phía bên ngoài cửa sổ bóng đêm rất sâu, Cô mở mắt ra, bóng đêm bên ngoài cửa sổ rất sâu, Diệp Phi nhìn chằm chằm nơi đó một lúc, không hiểu sao có chút sợ hãi, kỳ thật đã rời xa thành phố kia, cô lẻ loi ở Yên Kinh, nhưng một số hồi ức thống khổ vẫn quấn lấy cô trong màn đêm.

Muốn nói thời điểm duy nhất an tâm ——
Thế mà lại là khi ở bên cạnh Lê Tiện Nam.

Diệp Phi trằn trọc khó ngủ, lần này, ngay cả nút bịt tai cũng không thể làm cho cô bình tĩnh lại.

Lúc Diệp Phi ngồi dậy từ trên giường, đã là hơn ba giờ sáng.

Cô mặc thêm áo len, ngồi ở trên giường, nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nào.

An ninh trật tự ở Yến Kinh không tồi, đặc biệt là vào lúc này —— kỳ thật ít nhiều xung quanh cũng có cái Đàn Cung Tây Giao, Diệp Phi không biết gì về ngõ nhỏ Hờ Tam này, nửa trước quả thật là tứ hợp viện, nửa đoạn sau, ngọa hổ tàng long, ví dụ lần đầu tiên Lê Tiện Nam dẫn cô đi ăn nhà hàng kia thế mà bị giấu ở chỗ này.

Diệp Phi ôm cánh tay đi ra, rạng sáng không phải nhìn thấy lần đầu, cực kỳ yên tĩnh, trên đường một chiếc xe cũng không có.

Lúc ấy suy nghĩ của Diệp Phi hỗn độn, nêu không đến cửa hàng tiện lợi mua một ly cà phê, rồi mua một cái túi chườm nóng, chắp vá viết văn bản quên đi.

Kết quả bước chân rẽ ngang, đến trước cổng Đàn Cung Tây Giao.

Cô lại nghĩ ——
Đèn ở Tây Giao, thật sự sẽ sáng lên vì cô sao?


Bình luận

Truyện đang đọc