BÌNH TÀ CHI DỤC NIỆM



Sáng hôm sau tôi ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mặt mới thức dậy.

Sau khi thức, tôi bỗng nhiên nhớ ra một việc, lập tức xoay đầu nhìn sang bên cạnh, sau đó tôi đối diện với tầm mắt của Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình chống người nằm nghiêng, lưng anh đưa về phía mặt trời ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn về phía tôi.

Trong mắt ảnh phản chiếu bóng hình tôi.

Tôi thầm nói trong lòng may mắn anh vẫn ở đây, nhưng ánh nhìn chăm chú của anh lại khiến tôi ngại ngùng một cách khó hiểu, tôi vội vàng nói: "Tiểu Ca thức được bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm." Muộn Du Bình trả lời, sau đó giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc giơ tay lên, đầu tiên dừng trên mặt tôi, dường như muốn sờ mặt tôi, nhưng cuối cùng lại hạ xuống trên đầu tôi, anh nhẹ giọng nói: "Tóc cậu rối."
Tôi hóa đá.

Đây là Tiểu Ca ư?
Anh trước kia là một núi băng, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh sờ tóc tôi!
Lát sau tôi mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói "Tiểu Ca, rời giường."
"Ừ." Muộn Du Bình rút tay về, anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo tối qua đi ngủ, ngủ dậy thì giữ nguyên tư thế nhìn tôi.

Tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy trước ánh nhìn chăm chú của anh, tôi không có thói quen mặc quần ngủ, đêm qua lén cởi quần ra đặt ở cuối giường, điều này đồng nghĩa nếu tôi vén chăn lên sẽ chỉ thấy mỗi quần lót.

Muộn Du Bình chuyển tầm nhìn theo tôi, thấy được quần dài trên giường, sau đó khom người cầm nó lên, nói: "Cậu muốn lấy cái này?"
"À, à đúng rồi." Tôi chỉ nhận lấy quần trên tay Muộn Du Bình thôi mà đã loạn cả lên.

Anh em với nhau tôi sợ gì chứ, trước kia cùng nhau vào sinh ra tử đã không ít lần không mảnh vải che thân, cái gì cần thấy cũng đã thấy, tôi cắn răng suy nghĩ một lát, quả thực cảm thấy bản thân không phải phụ nữ, muốn thay quần cũng cần thiết bắt Muộn Du Bình quay đi, liền vén chăn lên trước mắt anh, mặc quần vào.


"Xì......"
Tôi chợt dừng việc cài cúc quần lại, ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình.

Khóe miệng anh khẽ nhếch.

Muộn Du Bình vậy mà lại mỉm cười!
"Ngô Tà, sao mặt cậu đỏ quá vậy." Muộn Du Bình nhìn tôi nói.

Tôi luống cuống cài chắc quần.

Mẹ ơi!
Sao mặt ông đây lại đỏ như vậy, là vì anh nhìn tôi mặc quần đó, sau này ông đây sẽ không mặc quần trước mặt anh nữa!
Mặc quần xong tôi lại cầm áo lên mặc vào, vừa xong thì chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này mới cảm thấy gương mặt hết nóng, đầu óc cũng tĩnh táo lại.

Tôi nhìn bản thân trong gương, sửa lại mái tóc rối, ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau đó tôi nhìn Muộn Du Bình xếp gọn chăn gối của anh cất vào tủ, lúc này lại đang sửa sang lại chăn nệm của tôi.

Tôi nhìn bóng lưng thon gầy khỏe mạnh của Muộn Du Bình, cảm thấy hình mẫu vợ hìền đảm đang thật không hợp với anh.

"Tiểu Ca, anh muốn ăn gì?" Tôi nhìn bóng lưng Muộn Du Bình, hỏi anh.

"Gì cũng được." Muộn Du Bình sắp xếp tỉ xong, giữ nguyên tư thế nói.

Tôi chỉ đành ra ngoài.

Vừa đi vừa nghĩ Tiểu Ca ở Thanh Đồng Môn đại khái chỉ có thể ăn nấm, nhìn anh gầy thành cái dạng kia là đủ hiểu dinh dưỡng không đủ, trong tủ lạnh có trứng gà và bánh sandwich, tôi cũng lười gọi đồ ăn ngoài, thôi thì để Tiểu Tam gia đây làm cho anh mười tám cái trứng gà ăn tẩm bổ vậy.

Nghĩ vậy tôi liền đi tới bếp mở tủ lạnh, lấy trứng gà chuẩn bị chiên.

Đang lúc tôi chiên tới cái trứng thứ ba thì giọng nói của Muộn Du Bình đột nhiên vang lên từ phía sau.

"Rất thơm."
Tội bị dọa giật mình, vội vàng quay đầu, chỉ thấy Muộn Du Bình đã im hơi lặng tiếng đứng sau lưng tôi từ khi nào, đang nhìn tôi chiên trứng.

"Anh ra phòng khách ngồi chờ đi, sẽ có ăn nhanh thôi." Tôi vội nói.

"Không cần, tôi nhìn cậu làm." Muộn Du Bình lạnh mặt nói.

Tôi........!
Tôi quay đầu tiếp tục chiên trứng, nhưng ánh mắt của Muộn Du Bình cứ như gai ghim lên người tôi, vất vả lắm mới chiên xong mười lăm cái trứng, anh mười tôi năm.

Sau đó lấy thêm bánh sandwich bỏ vào lò vì sóng hâm nóng.

Rồi lại cà chua bi trong tủ lạnh ra rửa sạch đặt bên cạnh trứng chiên.

Cuối cùng cũng xong, tôi cầm dĩa của mình lên sẵn tiện lấy thêm hai đôi đũa vừa bước ra ngoài phòng khách vừa nói với Muộn Du Bình: "Dọn cơm."
"Ừ." Muộn Du Bình đáp một tiếng, cũng bưng trứng và bánh đi theo tôi.

"Ăn thôi." Tôi đặt dĩa thức ăn lên bàn, gọi Muộn Du Bình tới rồi lại chạy đi lấy sữa bò, đưa cho anh một hộp.


Muộn Du Bình nhận sữa, sau đó ngồi trên bàn, dùng tay không cầm trứng chiên lên, nói với tôi: "Này.

cậu cũng ăn."
Tôi nhìn Muộn Du Bình đưa trứng chiên đến trước lỗ mũi mình, trợn mắt há mồm.

Này, này, chỉ mới ở Thanh Đồng Môn ba năm, ngay cả cách cầm đũa Tiểu Ca cũng quên mất rồi.

"Tiểu Ca, Tiểu Ca." Tôi vừa nâng dĩa đón lấy cái trứng anh đưa, vừa cầm đôi đũi nói với anh: "Đây, dùng cái này."
"Đây là cái gì?" Muộn Du Bình cầm lấy đôi đũa, dò xét hỏi.

Tôi...........!
Này.........!
Muộn Du Bình sống cuộc sống hoang dã ở Thanh Đồng Môn đã lâu nhất thời quên cách cầm đũa tôi còn có thể chấp nhận, nhưng tại sao ngay cả đũa là cái gì anh cũng không nhận ra!
Tôi lập tức nhớ đến chứng mất trí nhớ của anh, vội vàng gấp trứng chiên đưa lên trước mặt anh, hỏi: "Đây là gì?"
Mặt Muộn Du Bình đầy vẻ mờ mịt, lát sau mới nói: "Ăn."
Tôi..........!
Chứng mất trí nhớ của anh nặng hơn rất nhiều..............!
Tôi lại chỉ vào mặt mình hỏi: "Tôi là ai?"
"Ngô Tà." Tiểu Ca ngẩng đầu nhìn tôi, trả lời ngay.

Thật may là còn nhớ tôi, tôi vui mừng.

Có điều sau đó tôi lại nghĩ, tối qua anh gọi tên tôi rất nhiều lần, dĩ nhiên là nhớ rõ tôi.

Tôi đúng thật là đồ ngốc mà.

Tôi lại lấy bóp tiền trong túi áo khoác ra, chỉ vào bức hình chụp tôi, Muộn Du Bình và Bàn Tử hỏi: "Người này anh còn nhớ không?"
"Đây là ai?" Muộn Du Bình nhìn rồi hỏi.

Tôi..........!
Sau đó tôi chỉ vào tivi, đèn điện, ghế sofa.......!hỏi Muộn Du Bình chúng nó là gì.

Kết quả, anh hoàn toàn không nhận ra........!
Tôi..........!
Cuối cùng tôi cũng phải cam chịu chấp nhận, sau khi mất trí nhớ anh như trở thành tên ngốc, tất cả mọi thứ trên đời, ngoài trừ tôi ra, anh đều quên hết.

Tôi kinh ngạc nhìn Muộn Du Bình.

"Ăn đi." Muộn Du Bình lại như không quan tâm đến chuyện này, dùng tay cầm trứng nói với tôi rồi chính anh cũng cắn phân nửa.

"Ăn ngon lắm." Anh suy ngẫm một chút rồi ngẩng đầu nói với tôi, tay lại cầm sandwich lên cắn một miếng, nói: "Cậu cũng ăn."
Tôi không thể làm gì khác hơn, đành đưa tay gắp trứng lên cắn một cái, lại ngẩng đầu nói với anh: "Nói vậy là cả thế giới này anh chỉ nhớ mỗi tôi? Làm sao anh biết bản thân chỉ nhớ mình tôi?"
Muộn Du Bình nhìn tôi hồi lâu, nói: "Chuyện ở Thanh Đồng Môn tôi vẫn còn nhớ, còn nhớ một chút chuyện khác nữa.

Cả thế giới này tôi chỉ nhớ mỗi cậu, cậu không vui vẻ sao?"
Tôi...........!
Anh chỉ nhớ tôi, nói vậy địa vị của tôi trong lòng anh hẳn là rất cao đúng không.


Tâm tư tôi ngổn ngang.

Tôi chưa từng nghĩ bản thân lại có địa vị cao như vậy trong lòng Muộn Du Bình.

Tôi còn nghĩ mặc dù trứng chiên, tivi hay sofa không thể so với tôi, nhưng địa vị giữa tôi và Bàn Tử trong lòng anh hẳn là giống nhau.

Mà anh đối với tôi như vậy, tôi có vui vẻ hay không.

Thật ra thì việc có thể giữ một vị trí quan trọng hơn cả thế giới trong lòng anh như vậy, trong tận đáy lòng tôi, vẫn là có chút vui vẻ.

Có điều Muộn Du Bình, rốt cuộc đã trải qua những gì ở Thanh Đồng Môn, nói không chừng anh phải chịu đau khổ rất lớn, mới có thể trở thành như vậy.

Tôi vừa nghĩ tới những đau khổ này vốn là tôi phải chịu, nhưng Muộn Du Bình lại gánh lấy thay tôi, lòng liền như bị kim đâm, rất đau.

"Anh không cần lo lắng, sau này tôi sẽ để anh sống thật tốt." Tôi nhìn vào mắt Muộn Du Bình, nói vói anh.

Muộn Du Bình nghe vậy, đôi mắt chăm chú nhìn vào tôi, sau đó vươn tay lau khóe miệng tôi, lấy tròng đỏ dính trên miệng tôi xuống.

Sau đó anh cứ để vậy mà đưa ngón tay dính tròng đỏ vào miệng liếm.

"Ăn rất ngon." Anh nói.

Tôi.........!
Mẹ ơi, mặt tôi khẳng định là đỏ rồi!
"Ngô Tà, cậu thích ăn cái này không? Sau này ngày nào tôi cũng làm cho cậu ăn." Muộn Du Bình liếm sạch tròng đỏ, nói.

"Hả?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng nghĩ không phải anh đã quên hết mọi thứ à, cho anh vào bếp còn không phải để anh đốt nhà của ông đây sao!
"Lúc nãy nhìn cậu làm, tôi đã biết.

Cậu thích ăn cái này, tôi sẽ đi học.

Sau này tôi làm cho cậu." Muộn Du Bình nhìn tôi, nói thêm.

"Ừ........" tôi cúi đầu ăn trứng, gương mặt nóng hầm hập, trong lòng không biết là tư vị gì.

Trứng chiên, ăn ngon thật.

Hết chương 5.

Gì mà lắm trứng thế Ngô Tà:)).


Bình luận

Truyện đang đọc