BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Chịu mất hết mặt mũi để o bế Tôn Diệu Nguyệt, Giang Khương rốt cuộc cũng có được một nhân thủ.   

Đương nhiên, nhân thủ này của Cổ môn tất nhiên không phải cho hắn thật. Cho dù là cho thật, hắn cũng không dám nhận. Bằng không, việc hắn chỉ huy người của Cổ môn bị người ta biết được, cho dù sư phụ của hắn là La y sư cũng không cứu được hắn.   

Tôn Diệu Nguyệt cũng không có dũng khí giao người của Cổ môn cho Giang Khương lăn qua lăn lại. Cổ môn và Thiên Y Viện là thù địch. Người của Thiên Y Viện và Cổ môn hàng năm không có việc gì làm cũng giết nhau qua lại. Nếu đưa người cho Giang Khương luôn, cô thật sự không tin tình huống đưa dê vào miệng cọp không xảy ra.   

Tôn Diệu Nguyệt gật đầu đồng ý, để cho người của Cổ môn theo dõi Trương Nguyên. Một khi phát hiện sự bất thường sẽ thông báo cho Giang Khương.   

Tôn Diệu Nguyệt đã đồng ý, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện lần này mà thành, chắc chắn sẽ kiếm được ít điểm, đồng thời giải quyết được mối nguy hiểm là Trương Nguyên. Nhất cữ lưỡng tiện, một hòn đá ném hai con chim.   

Khương Dương nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng như cương thi, người lạnh run.   

Vốn ngày hôm trước là ngày mà mọi người hẹn nhau chơi đùa. Nhưng bởi vì mọi người chưa thống nhất được ý kiến đã hất tay bỏ đi. Chưa được một ngày, toàn thân Khương Dương đều cảm thấy không khỏe.   

Trước mắt đều là hình ảnh của thuốc. Hơn nữa, toàn thân trên dưới đều cảm thấy đau. Sự đau đớn này giống như phát ra từ tận xương cốt, đồng thời cảm thấy rất khao khát loại thuốc kia.   

Y vừa gọi điện thoại cho những người khác, phát hiện người nào cũng giống như mình. Hơn nữa có người nóng lòng, sau khi rời đi đã đến bệnh viện bí mật làm kiểm tra.   

Căn cứ vào kết quả, phát hiện trong tế bào máu có xuất hiện hiện tượng rất lạ, cùng tính chất với ung thư máu. Một vị giáo sư đã nói, nếu gien có sự biến dị như vậy, hơn nữa không tự thay đổi được, năng lượng sẽ tiêu hao rất lớn. Nếu trong thời gian ngắn không tìm được phương pháp giải quyết, cơ thể bởi vì mất đi quá nhiều năng lượng mà tử vong.   

Vị bác sĩ làm xét nghiệm và vị giáo sư phân tích tình huống, sau khi đưa ra kết quả, cách đây không lâu cũng đã bị tai nạn mà qua đời.   

Khương Dương biết rất rõ nguyên nhân tử vong của hai người, nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện của y mới là phiền phức lớn. Y tin rằng vị đại thiếu kia cũng đã có kết quả trong tay.   

Nếu là như vậy, khó trách Trương Nguyên lại tự tin như thế.   

- Làm sao bây giờ?   

Điện thoại di động của Khương Dương một lần nữa vang lên, bên kia truyền đến giọng nói của vị đại thiếu:   

- Khương Dương, bây giờ phải làm sao?   

- Làm sao bây giờ?   

Hàm răng Khương Dương cái trên chạm cái dưới, run giọng nói:   

- Còn có thể làm sao được nữa? Tình huống đã như vậy, cũng không còn biện pháp nào khác.   

- Không còn cách khác? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải cúi đầu trước Trương Nguyên?   

Vị đại thiếu kia cũng không phải người ngu xuẩn, run rẩy nói:   

- Tiểu tử này bỏ ra tiền vốn lớn đến như vậy, tuyệt đối không chỉ một hạng mục lần này. Sau này, chỉ sợ toàn bộ chúng ta sẽ bị hãm hại trong tay y.   

- Vậy chúng ta còn có thể làm gì được nữa?   

Khương Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi:   

- Nếu chúng ta không phục, cùng lắm cũng chỉ kiên trì được ba bốn ngày. Như vậy lại càng không ổn.   

Nghe giọng nói có chút tuyệt vọng của Khương Dương, vị đại thiếu bên kia chần chừ một chút liền nói:   

- Khương Dương, bây giờ chỉ còn một biện pháp.   

- Biện pháp gì?   

Khương Dương nghi hoặc hỏi.   

- Tìm Giang Khương. Bối cảnh đằng sau hắn có thể giúp chúng ta.   

Vị đại thiếu kia nói.   

- Giang Khương?   

Khương Dương có chút sửng sốt, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất:   

- Tôi cũng biết, nhưng muốn nhờ hắn hỗ trợ, chỉ sợ cái giá phải trả sẽ rất đắt. Lần này lão gia tử nhà tôi bởi vì mời Giang Khương, nghe nói đã phải trao đổi lợi ích rất lớn. Cái giá đó, chúng ta trả không nổi đâu.   

- Hơn nữa, căn cứ theo lời vị giáo sư kia nói, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được vài ngày. Cho dù tiểu tử kia đồng ý hỗ trợ, chỉ sợ chúng ta cũng không kiên trì được lâu.   

- Không thử thì làm sao mà biết được?   

Người bên kia nghiến răng nói:   

- Tôi tuyệt đối không cúi đầu trước Trương Nguyên. Một khi cúi đầu, sau này chúng ta chính là con rối trong tay nó. Chúng ta nên thử một lần.   

Nghe vị đại thiếu kia nói, lại nghĩ đến sức khỏe của lão gia tử gần đây có chuyển biến tốt, Khương Dương nghiến răng, gật đầu nói:   

- Được.

Bình luận

Truyện đang đọc