[BJYX] [DOÃN NGÔN] THANH SƠN NHẤT TRÚ TẬN



《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 1:
Hậu Chiêu, mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ mười chín.

Thục trung, sông Tẩy Mặc.

Sông Tẩy Mặc chảy xiết vô tận, vách núi cắt ngang rãnh trời.

Hai bên vách núi đều bị người ta san bằng, thành ra hai bên vách trơ trọi sáng như chiếc gương lớn, phản chiếu dòng sông Tẩy Mặc chảy đen ngòm, giữa thanh thiên bạch nhật cũng khiến người ta giật mình.

Tạ Doãn đứng trên vách đá cheo leo, mượn sắc trời cố gắng nhìn xuống dòng nước phía dưới cuồn cuộn mãnh liệt.

Thấy nước sông này xác thực như kỳ danh, đen giống như bị đổ mực xuống, ánh sáng nào chiếu vào cũng đều bị nuốt mất, căn bản không nhìn được rõ.

Có điều, Tạ Doãn không cần thấy rõ cũng biết dưới nước có cái gì.

"Đến bốc một quẻ vậy." Tạ Doãn móc một đồng xu ra, "Mặt phải là vạn sự đại cát, mặt trái là hữu kinh vô hiểm (*)."
(*): kinh động nhưng không nguy hiểm.

Vừa định ném xuống lại đổi chủ ý.

Đặt đồng xu kia vào lòng bàn tay xoay một cái, lại nhìn xuống lòng sông một chút.

Xa xa lòng sông có một cái đình, rất nhỏ, từ vách đá nhìn qua chỉ giống như một hạt cải.

Nhưng nó được dựng ở lòng sông, nước sông mãnh liệt giống như đầu con cự long bị cái đinh mắc vào cổ, chỉ có thể phô trương như rất mãnh liệt phân luồng mà đi.

Trong đình giữa lòng sông có hai người đang ngồi.

Dù là thị lực của Tạ Doãn tốt thật, nhưng cũng không có cách nào nhìn ra đó là ai.

Hắn cân nhắc nhìn đồng xu trong tay, đột nhiên tự giễu cười một tiếng: "Đây chính là người của Giám Sát Viện, còn cần ngươi bốc que cát hung chắc?"
Hắn đã bàn bạc trong lòng xong, thân tùy ý động, một phiến lá rụng giống như bay đi thật xa.

Nếu có cao thủ ở đây liền có thể nhìn ra chiêu khinh công "Phong Qua Vô Tích" này của hắn —— danh xưng tiềm hành như nước, khinh công như gió, thiên hạ này ngoài hắn ra thì còn ai vào đây.

Đáng tiếc trong cái đình giữa lòng sông Tẩy Mặc này là lao viện mà Bắc triều lợi dụng rãnh trời để tạo thành, tuyệt đối không có khả năng có người ngoài vào đây.

"Ngôn Băng Vân à Ngôn Băng Vân, ngươi đúng là có bản lĩnh lớn, giỏi đến mức chúng dùng lao viện mà Bắc triều sử dụng rãnh trời giữa sông Tẩy Mặc để nhốt ngươi." Tạ Doãn thuận theo vách đá trơn nhẵn trượt xuống, gián tiếp di chuyển không tốn chút sức nào, thậm chí còn rảnh rỗi oán thán, "Đã có bản lĩnh lớn đến vậy, người đừng có thất thủ đấy."
Hắn đã cách lòng sông rất gần.

Lúc này ánh nắng vô cùng gắt, lòng sông gió lùa tứ phía, không che không đậy, nhìn thấy không sót một thứ gì.

Nhưng hắn cũng chẳng sợ người trong đình phát hiện ra hắn, thậm chí còn đứng dậy đưa tay ra.

Mặc dù vách đá đã từng bị người khác miễn cưỡng mài đi, nhưng cũng không thể nào nhẵn bóng như gương được; lại thêm phơi gió phơi nắng, tảng đá cũng bị phong hóa.

Chỉ cần có chút lồi lõm, Tạ Doãn cũng có thể mượn lực mà chẳng cần đến dây thừng, nháy mắt đã xuống tới bờ sông.

Càng xuống sâu núi đá càng chập chùng, nhưng hắn lại cảm thấy càng dễ đi hơn.

Tạ Doãn tìm một khối đá vuông năm thước đứng vững trên đó, làm bộ vuốt vuốt tóc, chỉnh trang y phục, tướng mạo bỗng chốc sáng sủa hơn.

Có một lão già và một người trẻ tuổi ngồi trong đình đang đánh cờ, chẳng có ai nhìn thấy hắn.

Lão già kia nhấc mí mắt lên: "Ngôn đại nhân, người của các ngươi đến rồi."
Ngôn Băng Vân bất động thanh sắc, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, sau đó chậm rãi hạ một quân cờ xuống.

Sắc mặt y tái nhợt, tư thế ngồi có cảm giác căng cứng kì lạ, chỉ là một động tác rất nhỏ cũng lộ ra thập phần vướng víu, giống như thân thể này thực sự không phải của y, chỉ là tạm thích nghi với một bộ da người.

Y cũng không nhìn Tạ Doãn, thuận tiện nói: "Không quen."
Sau đó mới giương mắt nhìn lão già kia: "Thẩm đại nhân, đến ông rồi."
Với thính lực của Tạ Doãn, cho dù nước sông cuồn cuộn, thanh âm như sấm đánh, cũng không ngăn được việc hắn nghe được rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người kia.

Hắn không quan tâm đến việc hai người này khinh thường hắn, ngược lại thời điểm sau khi nghe thấy ba chữ "Thẩm đại nhân" lông mày lại giật một cái.


Thẩm đại nhân.

Thẩm Thiên Khu.

Mặc dù Phạm Nhàn đã sớm nói với hắn, Tào Trọng Côn có thể sẽ phái người của Bắc Đẩu đến trông chừng Ngôn Băng Vân, nhưng hắn không ngờ rằng, người đến lại là người đứng đầu của Bắc Đẩu, "Tham Lang" Thẩm Thiên Khu tự mình trấn thủ.

Chẳng trách cả đoạn đường hắn đi tới đây chẳng có ai, nơi này hóa ra thật sự là chốn không người.

Có Thẩm Thiên Khu ở đây, còn có cái thứ dưới sông này, không ai có thể mang Ngôn Băng Vân đi qua sông Tẩy Mặc này.

Lần này dường như nan giải rồi.

Tạ Doãn thấy y không thèm nhìn mình, cũng chẳng hề thay đổi sắc mặt, ngay thẳng lẫm liệt ngồi trên mặt đất, đôi chân dài không biết đặt ở đâu.

Thẩm Thiên Khu, đánh không lại a.

Ưu sầu trầm trọng, cứ như thể hắn đang chuẩn bị đánh với sáu vị khác trong Bắc Đẩu vậy.

Thẩm Thiên Khu vẫn chưa hạ cờ, ngược lại là chậm rãi nhàn nhã nói với Ngôn Băng Vân: "Hôm nay lão phu còn đang nghĩ, Phạm đại nhân khi nào mới có thể kịp ứng phó với việc ngươi bị giam ở đây, không ngờ rằng nhanh như vậy đã có người đến.

Vị Đề Ti tân nhiệm của Giám Sát Viện các ngươi quả là danh bất hư truyền." Ngôn Băng Vân vẫn coi như không nghe thấy, ngược lại những lời này đều lọt cả vào tai Tạ Doãn, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử Phạm Nhàn này, tên tuổi lại vang danh thế cơ à? Ngay cả lão cẩu của Bắc Đẩu cũng nghe nói về hắn?"
Thẩm Thiên Khu lại nói: "Ngôn đại nhân làm quan triều ta bốn năm, mặc dù ngươi không thật tâm kết giao cùng ta, nhưng ta một mực xem ngươi là bằng hữu.

Ta thay ngươi ôm bất bình: Rõ ràng ngươi mới là đệ tử mà Trần viện trưởng coi trọng nhất, Phạm Nhàn hắn cùng lắm chỉ là hậu sinh mới vào cuộc, lại một bước lên thẳng mây xanh, còn ngươi lại phải ở chỗ này chịu khổ.

Ngôn đại nhân thật sự không so đo sao?"
Ngôn Băng Vân nhếch một bên khóe môi nở nụ cười thập phần lạnh nhạt: "Thẩm đại nhân có lòng rồi, Ngôn mỗ làm sao dám phụ lòng? Không bằng Ngôn mỗ cũng thay Thẩm đại nhân ôm bất bình: Trong Bắc Đẩu, rõ ràng ông mới là người trung thành đắc lực nhất với Bệ Hạ, Bệ Hạ lại tín nhiệm Sở Thiên Quyền.

Nghĩ đơn giản cũng chỉ vì hắn có thể được hầu hạ gần người —— Thẩm đại nhân sao cũng không tịnh thân (*) nhập cung đi?"
(*): thiến:)))
Thẩm Thiên Khu cụ thể đã phản ứng thế nào Tạ Doãn không thấy rõ, nhưng cảm thấy như là cách một nửa cái Giang Đô này cũng có thể nghe được tiếng cắn răng vì tức giận của lão.

Chậc, mật thám đứng đầu Giám Sát Viện của Nam triều cùng Tham Lang đại nhân đứng đầu Bắc Đẩu của Bắc triều quả là kỳ phùng địch thủ.

Tạ Doãn nghe xong liền tặc lưỡi, trong đầu nghĩ ra một câu đùa giỡn.

Chó cắn chó.

Trong lòng Tạ Doãn, Bắc Đẩu là chó, người của Giám Sát Viện hiển nhiên cũng là chó.

Hai mươi năm trước, gian tướng Tào Trọng Côn mưu triều soán vị, ám sát Tiên Đế và Thái tử Ý Đức, tự ngồi lên long ỷ.

Đế sư Lương Thiệu vốn đã từ quan, dưới sự bất đắc dĩ nặng như rời núi, đành liên hợp giang hồ nghĩa sĩ bốn mươi tám hộ tống hoàng thất hoảng hốt chạy về bờ Nam, chật vật mãi cũng chỉ còn lại mười hai triều thần đi theo; sau này được Duệ Vương đăng cơ năm đó giúp đỡ, một tay dựng lên nửa giang sơn Nam triều, cách một con sông đối lập với Tào Trọng Côn.

Giám Sát Viện này của Nam triều, vốn là do Lương Thiệu cân nhắc.

Trong viện nuôi dưỡng những mật thám và thích khách giỏi nhất không ngừng được phái tới Bắc triều.

Năm Kiến Nguyên thứ mười, còn hợp thành một nhánh tử sĩ, trực tiếp đánh vào tẩm cung của Tào Trọng Côn.

Nếu không phải nhờ vị Tham Lang đại nhân trước mắt này liều mình hộ giá thì năm đó Nam triều đã đắc thủ.

Chỉ tiếc vị Bệ Hạ này của Nam triều là trong loạn thế nhặt được ngai vàng, ngồi không yên ổn, trong lòng càng cảm thấy không an tâm, còn lo lắng Lương Thiệu có thể lập hắn thì cũng có thể phế hắn.

Về sau Lương Thiệu gác quyền, dứt khoát nâng đỡ Trần Bình Bình tiếp quản Giám Sát Viện.

Trần Bình Bình này vừa ngồi vào liền biến Giám Sát Viện thành mật vụ đặc nhiệm bên Bệ Hạ, điều tra Bắc triều còn chưa nói, còn điều tra cả triều thần, thật chẳng ra làm sao.

Trần Bình Bình không ra làm sao, vậy đệ tử được coi trọng nhất của ông ta chắc hẳn càng chẳng ra làm sao.

Nhưng Ngôn Băng Vân có phải người không ra gì hay không thì hắn đã nhận ủy thác của người khác, dù thế nào cũng phải hết lòng làm cho xong việc người này giao cho.

Tạ Doãn lo Ngôn đại nhân còn không ngậm cái miệng lại, e là sẽ bị Thẩm Thiên Khu dùng một chưởng đánh chết mất, nhanh chóng hắng giọng một cái: "Cái đó...!Hai vị đại nhân..."
Hắn là trực tiếp nói ra từ cổ họng, nửa phần nội lực cũng không có, cơ hồ âm thanh bị nước sông chảy xiết bao phủ.


Vậy mà lại kéo được sự chú ý của hai người kia, đều quay mặt ra nhìn hắn.

Thẩm Thiên Khu nghĩ thầm, thân thủ như thế mà lại không có nội lực?
Ngôn Băng Vân có tướng mạo vô cùng đẹp, gương mặt tinh xảo giống như một bức họa, một chút cảm xúc đều không nhìn ra, lúc này rốt cuộc cũng hiện lên một tia gợn sóng, lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Tuy là gợn sóng kia chỉ trong một chớp mắt, chớp mắt một cái liền quay về dáng vẻ ban đầu.

Nhưng Thẩm Thiên Khu là người nào chứ, ngay lập tức đã nắm được vẻ ngạc nhiên của Ngôn Băng Vân, truy hỏi: "Vị cao thủ kia cũng là của quý triều sao?"
Ngôn Băng Vân lạnh lùng liếc lão một cái: "Ta đã nói, không quen."
"Ngôn đại nhân không biết tại hạ cũng không sao." Tạ Doãn tiếp tục hét lên, "Vậy ta tự giới thiệu một chút, tại hạ họ Tạ tên Doãn, tiểu tự Mốc Mốc, cái này...!Haha, vẫn còn một biệt hiệu không hay cho lắm, là cư sĩ nghĩ thoáng."
Người trong võ lâm muốn nói chuyện khi cách một dòng sông đều dùng nội lực truyền âm đến, ngữ điệu bình ổn, thanh âm vừa phải, không khác gì với mặt đối mặt nói chuyện, chưa ai thấy có người trực tiếp dùng cổ họng mà hét lên thế này.

Thẩm Thiên Khu bị hắn làm cho đau đầu, chỉ cảm thấy ì ì èo èo cái gì đó, cụ thể hắn nói gì đều bị tiếng nước át đi hơn phân nửa.

Lập tức cảm thấy người vừa đến không phải là biệt danh không ra gì, mà là cả người hắn đều chẳng ra gì.

Nhưng khí độ "Tham Lang" một đời của tông sư không thể bị ném đi, Thẩm Thiên Khu vận khí, giọng nói như chuông đồng hỏi hắn: "Đây là nơi nào, ngươi không biết sao?"
"Biết chứ." Tạ Doãn sợ ông ta không nghe rõ, suýt chút nữa hét nổ cả cuống họng, lần này ngay cả Ngôn Băng Vân không quan tâm chuyện này cũng không nhịn được nhíu mày.

Tạ Doãn vẫn cố gắng hô to: "Rãnh trời sông Tẩy Mặc a, đâu có nói là không cho phép đến thăm tù nhân đâu.

Tại hạ nhận sự ủy thác của người khác, tới gặp Ngôn đại nhân để chuyển đồ cho y! Đưa xong liền đi ngay, tuyệt đối không trì hoãn!"
Nói chuyện cũng rất giống thật.

Thẩm Thiên Khu cười lạnh một tiếng: "Nếu đã như vậy, ngươi đến cũng được.

Khinh công của các hạ tài giỏi như vậy, vượt qua được sông Tẩy Mặc chắc cũng không phải chuyện khó khăn gì."
Tạ Doãn nói: "Thẩm đại nhân đừng lừa gạt ta, dưới nước này có bày Khiên Cơ trận, Tạ mỗ cũng không có bản lĩnh vượt sông này.
Thẩm Thiên Khu: "Ngươi đã biết có Khiên Cơ trận, còn không mau rời đi?"
Tạ Doãn buông tay: "Đã nhận ủy thác của người khác thì phải làm cho xong việc, mặc dù Tạ mỗ không có bản lĩnh giải Khiên Cơ trận này, nhưng cũng không thể quay đầu rời đi."
Thẩm Thiên Khu không nhịn được: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Tạ Doãn cười rất tự nhiên: "Sở dĩ là muốn mời Thẩm đại nhân đóng Khiên Cơ trận này, thả ta qua đó đi."
"..."
Ngôn Băng Vân đã sớm bởi vì chê hắn quá ồn ào mà khép mắt lại dưỡng thần, nghe được lời này, y cũng không nhịn được khẽ run khóe miệng.

Thẩm Thiên Khu tức giận lườm nguýt hắn một cái, hận không thể vượt qua bên kia sông, trực tiếp làm thịt tên tiểu tử thối đang càn quấy kia.

Nhưng ông không thể đi.

Cho dù Ngôn Băng Vân sớm đã bị trọng thương vì chịu cực hình kéo dài suốt mấy tháng, lúc này chân còn bị xiềng sắt khóa lại, xương bả vai còn bị dây thừng xuyên qua, cơ hồ như một phế nhân, thế nhưng lão cũng không thể tùy ý rời khỏi đình giữa lòng sông.

Chỉ vì y là Ngôn Băng Vân.

Là nội ứng ẩn thân tại Bắc triều suốt bốn năm không một ai phát giác, là mật thám đứng đầu Giám Sát Viện, là người trong tay cầm vô số tình báo, là gián điệp đỉnh cấp mà Nam triều nguyện đặt cả mười tòa thành trì ra trao đổi.

Lại nói Tạ Doãn này, làm việc bậy bạ càn quấy, mặc dù nhìn không ra làm sao, nhưng một thân khinh công có thể đạt tới mức độ này, Thẩm Thiên Khu tuyệt đối không tin rằng hắn chỉ là một người bình thường.

Ông đã sớm nghe nói, Phạm đề ti tân nhiệm của Giám Sát Viện Nam triều thủ đoạn cao minh, thủ hạ là vô số kỳ nhân, nghĩ đến đây vẫn cảm thấy Tạ Doãn có chỗ nào đó hơn người.

Thẩm Thiên Thu nghĩ vậy lại âm thầm nghiến răng, đối với Tạ Doãn cũng có hai phần khách khí: "Tạ công tử, trao đổi với Ngôn Băng Vân là một chuyện, lại còn thương lượng ở đây.

Lúc này ngươi lại tới sông Tẩy Mặc, Phạm đại nhân đến cùng là có ý gì? Quý triều đến cùng là có thành ý gì đây?"
"Không có ý gì đâu." Tạ Doãn lại ngồi xuống, thờ ơ nhún vai, "Không có thành ý là các ngươi mà? Cái gì cần nói cũng đã nói rồi, thế mà lại lén lút đưa người đến đất Thục.

Đến lúc chúng ta chia cắt địa phận xong xuôi, người ngươi cũng không trả, nói thế nào đây? Các ngươi cũng đúng là không chê phiền phức, Lạc Dương cách nước Thục ngàn dặm xa xôi, chuyến này bắt ta phải chạy đến chết rồi."
Đợi đến khi trở về nhất định phải làm thịt Phạm Nhàn một bữa.

Thẩm Thiên Khu: "Nếu đã như vậy, Tạ công tử cứ phóng ngựa đến đây đi."
Phóng ngựa? Phóng ngựa gì? Không phải đã nói hắn không qua được Khiên Cơ trận sao?
Tạ Doãn vẫn còn lải nhải nói không ngừng, Thẩm Thiên Khu không thèm nghe nữa.

Điều này cũng dễ thôi, thanh âm của Tạ Doãn vốn đã rất dễ bị nước sông át tiếng, tu vi võ học của Thẩm Thiên Khu lại tinh anh, khả năng ngồi thiền cũng thuộc hạng cao thâm, nói không nghe thì chính là không nghe, tập trung tinh thần nhìn xuống bàn cờ trước mắt, trầm ngâm, lại hạ một quân cờ xuống.


Ngôn Băng Vân phút chốc liền mở mắt ra.

Tạ Doãn nói được hai câu thấy không ai để ý đến hắn thì dứt khoát không nói nữa, vẫn ngồi bên bờ sông như cũ, bắt đầu nghiên cứu Khiên Cơ trận dưới nước.

Hiện tại hắn đã xuống bờ, càng nhìn thấy rõ mặt sông hơn.

Dưới nước quả thật là có gì đó, lấy đình của lòng sông làm trung tâm phát tán, giống như một đạo cơ mật vắt ngang qua sông Tẩy Mặc.

Quỹ đạo chảy của dòng nước vô cùng kì quái, Tạ Doãn quan sát một hồi, cơ bản có thể nhận định, trong dòng nước là một trận địa bằng đá.

Đây chính là Khiên Cơ trận được mệnh danh "phàm đã vào trận đều bị tàn sát".

Trận này theo nguy hiểm mà phòng thủ, có thể cản được thiên quân vạn mã.

Đây là trận địa năm đó Lương Thiệu tự tay bày ra, vốn là phòng tuyến quan trọng nhất của Nam triều trong đất Thục.

Đáng tiếc ba năm trước, tướng thủ Lưu Mậu của nước Thục bị Bắc triều mua chuộc, dâng Khiên Cơ trận bằng hai tay đưa cho Tào Trọng Côn, cuối cùng dẫn tới việc toàn bộ Nam triều đều bị ném ra khỏi nước Thục, liên tục thất bại, tình thế nguy cấp như trứng chồng trứng.

Năm đó Giám Sát Viện phụng mệnh điều tra, nghe nói phó tướng bên cạnh Lưu Mậu là gian tế do Bắc triều phái tới, ẩn giấu nhiều năm rồi gặm nhấm lý trí của Lưu tướng quân.

Sự việc năm đó náo động đến tận trời, Giám Sát Viện lập tức điều tra gian tế của Bắc triều cài vào trong triều, liên lụy đến bao nhiêu triều thần cũng khó mà nói hết được.

Ngay cả mười hai triều thần năm đó có công hộ tống hoàng tộc về phía Nam cũng có không ít họ hàng và môn sinh bị kết tội.

Mặc dù mấy vị lão thần này luôn ỷ vào việc bản thân năm đó chiến công chói lọi vẫn sừng sững không ngã, nhưng cuối cùng thánh quyến vẫn dần dần bạc.

Mà không lâu sau đó, người chân chính dẫn đầu mười hai vị thần tử là Lương Thiệu cũng đột ngột qua đời.

Từ đó, Trần Bình Bình dưới một người, trên vạn người, lại không có người nào có thể kìm hãm ông.

Rất nhiều người đều nghị luận là Giám Sát Viện đây đang mượn cớ điều tra gian tế Bắc triều để diệt trừ phe đối lập, nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, nói đúng hơn là không dám nói.

Dù sao hai năm này, ngoại trừ loạn ở phía Tây Bắc ra thì những cuộc xung đột khác cũng đã ít đi, rất chịu khó phái gián điệp thâm nhập vào bên còn lại.

Nam triều đã có Ngôn Băng Vân đến Bắc đô, vậy Bắc triều tự khắc cũng phái người ẩn náu tại Kim Lăng.

Nếu Trần viện trưởng dấy lên nghi ngờ, ông ta đành thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Nói đi nói lại, Tạ Doãn cẩn thận hồi tưởng, dường như thật sự chưa từng nghe nói ai có thể phá vỡ Khiên Cơ trận này.

Hắn suy tính nửa khắc, tiện tay nhặt hai hòn đá quăng xuống nước.

Dưới nước tức khắc phát ra một tiếng trầm lớn, giống như một con cự thú bị quấy nhiễu làm cho tỉnh lại.

Tạ Doãn cả kinh lui về sau một bước, đã thấy rõ được thứ gì nổi lên.

Quả nhiên là một trận địa bằng đá.

Nhưng giữa mỗi khối đá lớn đều gắn một sợi dây mảnh, giăng khắp nơi, phức tạp khác thường.

Tạ Doãn thầm đánh giá trong lòng một chút, dựa vào những gì đã nghe qua trước đây, thời điểm có người giẫm tới, thềm đá kia sẽ lập tức chuyển động, những sợi tơ mảnh quét tới có thể trực tiếp cắt người thành từng mảnh.

Dù là Tạ Doãn có khinh công cái thế, cũng không dám lấy mạng nhỏ của mình ra để thử Khiên Cơ.

Hắn quay lại đặt mông bên bờ sông.

"Thẩm đại nhân, ông thua rồi." Ngôn Băng Vân đẩy bàn cờ, sắc mặt vẫn như cũ.

Thẩm Thiên Khu vẫn đang nắm một quân cờ trong tay, nghe vậy liền đem cờ thu vào lòng bàn tay, nắm rất chặt, thật lâu sau mới phất tay áo, thần sắc khó chịu nói: "Thế thì sao? Lão phu có thể một mực kéo ngươi xuống, ngươi không thoát được đâu." Ngôn Băng Vân một mặt tỏ vẻ y cũng không muốn thoát thân: "Ngôn mỗ cũng không để bụng một mực muốn thắng."
Thẩm Thiên Khu vừa định nói gì đó, lại nghe thấy Khiên Cơ trong nước vang "coong" một tiếng, có thanh âm lưỡi đao sắc cắt qua máu thịt.

Ông ta sợ hãi cả kinh, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, đã thấy biểu cảm khiến ông căm ghét của Tạ Doãn hiện ra, tự nhìn thềm đá trong nước vẫn đang nổi lên, mặt trên còn có một con cá bị cắt thành hai đoạn ngay ngắn.

Không biết người này đi bắt đống cá này về lúc nào, cứ ngồi đó ném đi thực nghiệm Khiên Cơ.

Thẩm Thiên Khu cười lạnh một tiếng, tựa hồ đối với biện pháp này lão thập phần lơ đễnh, quay đầu lại nhìn Ngôn Băng Vân, nói: "Phạm Nhàn vào Bắc đô đã hơn hai tháng, nhưng vẫn chung thủy với cách xử lý hách dịch vòng vèo này, một lòng một dạ chỉ muốn tìm ngươi.

Lòng chân thành của hắn không rõ, quả nhiên là Nam triều cũng không thật sự định dùng mười tòa thành trì ra để đổi lấy ngươi.

Hắn phái người này đến, là muốn cứu ngươi hay là giết ngươi, cũng khó mà nói trước được."
Lời này lão đã nói qua vô số lần, Ngôn Băng Vân cũng không hiện ra dáng vẻ tức giận, ngược lại nghiêm túc trả lời: "Xác thực là ta không quan trọng bằng mười tòa thành trì."
"Ngôn đại nhân không cần tự xem nhẹ bản thân." Thẩm Thiên Khu lãnh đạm nói một câu lấy lòng, "Trước khi ngươi đến, hàng năm Bắc triều vẫn có thể bắt được một hai tên gian tế.

Có thể nói là sau khi đại nhân đến, chúng ta mãi cũng không bắt được gian tế Nam triều nào nữa, nếu không phải chúng ta phái người truyền tin từ Giám Sát Viện về, xác nhận bên đó vẫn có thể không ngừng nhận được mật báo từ Bắc triều, ta còn thực sự nghĩ là đám các ngươi đã bị Bệ Hạ bỏ rơi rồi."

Ngôn Băng Vân rũ mi mắt, từ chối cho ý kiến.

Thẩm Thiên Khu tiếp tục nói: "Tổ chức tình báo ở toàn bộ Bắc triều đều do một tay ngươi nắm giữ, ròng rã bốn năm, bọn ta lại hoàn toàn không biết gì cả, Ngôn đại nhân quả không tầm thường.

Ngươi cũng biết Bệ Hạ rất quý trọng người tài.

Đối với Bắc triều mà nói, giá trị của ngươi không thể chỉ so với mười tòa thành trì.

Nam triều muốn bỏ rơi ngươi, bọn ta thì không muốn.

Chỉ cần ngươi nói ra mọi sự sắp đặt trên Bắc triều, ngươi có thể lập tức phục chức, làm thần tử chân chính của triều ta."
Ông dừng lại một chút, thân thể nghiêng về phía trước, giống như một con rắn độc thủ thế chờ đợi, thấp giọng bổ sung một câu: "...!Ngươi không cần phải giống như phụ thân ngươi."
Trong mắt Ngôn Băng Vân lướt qua một tia huyết quang, sát ý nổi lên, nhưng ngay lập tức bị y áp chế.

Y cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Các ngươi cài người vào Giám Sát Viện?"
Sau lưng Thẩm Thiên Khu đột nhiên run lên.

Ngôn Băng Vân nhíu mày, trong lời nói có sự khiêu khích khó tả: "Nói không chừng, các ngươi nghĩ rằng có mật thám trà trộn được vào Giám Sát Viện, cũng là do Trần Bình Bình cố ý dựng lên?"
"Ngươi...!"
"Thẩm đại nhân, tỉnh lại đi." Ngôn Băng Vân tựa hồ như đã mệt, lông mi cong dài rũ xuống, che lại một mảng xanh xám dưới mắt, "Ta là người thế nào, trong lòng ngươi biết rất rõ.

Ta có bản lĩnh gì, hiện giờ ngươi cũng đã biết.

Ngươi cho rằng ta là dạng người tùy tiện như vậy sao?"
"Cái gì mà tổ chức tình báo...!Nực cười." Khóe miệng của y khẽ nhếch lên, rõ ràng là người bị giam trong nhà tù, nhưng thật giống như một người chấp chưởng mọi việc như trước: "Chỉ một mình ta là đủ rồi."
Trong đình giữa lòng sông chợt im lặng, tiếng xé gió của dây Khiên Cơ bên kia liên tiếp vang lên.

Tạ Doãn không biết đã ném xong đống cá của hắn từ lúc nào, lúc này tự mình nếm thử mùi của Khiên Cơ trận.

Hắn giống như bay vút lên trời, nhảy cao trốn tránh căn bản không cần mượn lực.

Thân pháp của Tạ Doãn cực nhanh, nhảy lên lên xuống xuống trên thềm đá, bước chân của hắn cũng càng lúc càng nhanh, tràn ra một tiếng nước lớn, giống như cự thú phẫn nộ thét gào.

Mỗi một bước của Tạ Doãn đều đạp lên chỗ dùng cá sống để thử trước đó, hắn ước chừng phương hướng quét tới của dây Khiên Cơ cũng không tệ lắm, mỗi lần đều lao về phía hắn, nhưng không làm hắn bị thương được nửa phần.

Đáng tiếc sức người chung quy là khó bằng được máy móc, Tạ Doãn qua được một nửa, vẫn là không tránh khỏi được những sợi dây Khiên Cơ lít nha lít nhít càng lúc càng nhanh, chỉ có thể vặn eo một cái trên không trung, nhẹ nhàng như chim én quay về đứng trên bệ đá.

Ngôn Băng Vân không quay đầu nhìn thử, chỉ trầm mặc một hồi, ý cười trên khóe miệng lại càng sâu.

"Thẩm đại nhân, đêm qua ta xem thiên tượng, liệu trước hôm nay sẽ có mưa, e là không thể nhìn thấy sao Tham Lang được."
Lông mày Thẩm Thiên Khu giật một cái báo điềm chẳng lành.

Ánh mắt Ngôn Băng Vân như lưỡi đao, "Chơi một ván nữa đi."
Thẩm Thiên Khu thua ba ván liên tiếp.

Tạ Doãn từ đầu đến cuối vẫn đứng bên bờ sông, Khiên Cơ cùng tiếng nước vang không dứt, mỗi lần thử hắn đều có thể cách đình giữa lòng sông gần hơn một chút, nhưng lại luôn thất bại trong gang tấc.

Đến khi Thẩm Thiên Khu thua ba ván cờ, sắc trời cũng đã tối dần.

Tạ Doãn dường như đã mệt, không so tài với Khiên Cơ nữa, phi thân lên vách đá cheo leo, bẻ đi mấy cành cây khô từ trên cây xuống, dùng đá đánh ra lửa, xiên hai con cá bắt đầu ngồi nướng.

Một bên ngồi nướng một bên lại hắng giọng hét lên với Thẩm Thiên Khu: "Thẩm đại nhân, ta thấy dây Khiên Cơ sắc bén quá, đánh vảy cá cũng không tệ đấy.

Chỗ ngươi còn nhiều không? Cho ta mượn dùng với?"
Trán Thẩm Thiên Khu nổi đầy gân xanh, im lặng đẩy bàn cờ, tiếp tục so tranh với Ngôn Băng Vân.

Mùi cá nướng dần dần bay nhẹ từ bờ sông tới lao viện, còn có tiếng nói của Tạ Doãn vọng theo: "Hai vị đại nhân có ăn cá nướng không? Một mình ta ăn hình như không hay lắm.

Hay là Thẩm đại nhân đóng Khiên Cơ trận lại, ta đưa cá nướng tới?" Ngôn Băng Vân thành tâm cười, nhìn Thẩm Thiên Khu, thương lượng một chút với ông ta: "Ta thấy cũng là ý hay đấy."
Thẩm Thiên Khu bị hai người bọn hắn luân phiên chọc tức cả ngày nay, hiện tại chẳng còn tâm trạng mà tức nữa.

Dứt khoát làm bộ mắt điếc tai ngơ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhập định hoàn toàn.

Tạ Doãn cũng không so đo, chậm rãi ung dung lấy muối ăn cất trong ngực ra, vui cười hớn hở rắc lên miếng cá nướng giòn xốp, vừa há miệng định cắn một miếng, đột nhiên cảm thấy trên mũi có chút ẩm ướt.

Một trận mưa không báo trước đổ xuống.

Hai người trong đình đều mở mắt ra.

Một khắc sau, Tạ Doãn liền chuyển động.

- --------------------------
Nhờn:)))
Thực ra tôi cũng không chắc là stv có ở phần này không đâu:))) ai quá dị ứng thì tránh từ giờ cũng được nha....


Bình luận

Truyện đang đọc